21 Cuộc đời mỗi người, làm một chuyện gì đều có cái giá phải trả của nó. Không ai có thể thoát khỏi quy luật này. Cho dù thế nào, có biện luận điều gì thì trong thâm tâm, Lâm Ngạo Tuyết vẫn cảm thấy mình đang phải trả giá.
22 Nếu như so sánh tình yêu của Vũ Duy là ích kỉ chiếm hữu, không từ thủ đoạn nào, còn tình yêu của Lãnh Phong lại dịu dàng nhu mì, ấm áp như dòng suối mát.
23 Nhìn gương mặt Vũ Duy, hiền hòa, mỉm cười vẫy tay chào cô. Trong lòng Ngạo Tuyết có chút gì đó nghẹn lại. Tuy rằng bề ngoài cô vẫn tỏ ra mỉm cười. Đi được vài bước ngoái lại nhìn Vũ Duy.
24 Như một chu kì của tự nhiên, con người ta được sinh ra, lớn lên, trải qua bao nhiêu biến cố thăng trầm rồi lại trở về với cát bụi. Nhân sinh vốn dĩ là một điều kì diệu của tự nhiên.
25 Có rất nhiều điều, nếu đã mất đi, thì sẽ không trở lại. Hàng ngày, con người, ai ai cũng tất bật với bộn bề cuộc sống. Họa chăng chỉ trong một phút giây nào đó, con người, mới dành ình giây phút chạnh lòng mà sống chậm lại.
26 Thời gian liệu thật sự có thể chữa lành vết thương không?Thời gian vốn dĩ rất đặc biệt, là chiếc đồng hồ luôn đúng giờ không bị sai một nhịp nào. Một khi nó qua đi, thường không trở lại nữa.
27 Cảm giác của hối hận, nó khó chịu như thế nào nhỉ?Giống như một nỗi uất ức, giữ trong lòng quá lâu, nó bùng phát rồi bị nghẹn ở cổ, nhổ ra không được mà nuốt xuống cũng chẳng xong.
28 Có những chuyện, giá như không biết hết sự thật, thì có lẽ sẽ hạnh phúc hơn khi đã biết chuyện. Giống Lãnh Phong năm xưa, nếu trí nhớ không quay trở lại, có thể anh sẽ dần dần quên đi tình cảm mới nảy sinh cùng Ngạo Tuyết, cũng có thể giờ đã tìm được một hạnh phúc khác.
29 Có những thứ không phải ta nghĩ rằng nó qua, là nó thật sự qua, chẳng qua vì bản thân không chịu tiếp nhận cùng đối mặt. Khi đó nó chỉ tạm lắng xuống, rồi tới lúc thích hợp nào đó, nó quay lại, bắt ép bản thân phải lựa chọn, đối đầu.
30 Sau đêm ấy, Vũ Duy không còn chen vào cuộc sống của Lâm Ngạo Tuyết nữa, mọi tin tức về anh đều là con số 0 tròn trĩnhSâu trong lòng mình, Lâm Ngạo Tuyết có để ý, hoặc có thể cô che giấu rất tốt, vẫn luôn vui vẻ cùng Lãnh Phong và hai đứa nhỏ, nên chẳng ai thấy được nỗi sầu muộn trong lòng cô.
31 Lâm Ngạo Tuyết cuối cùng vẫn quyết định tới gặp Vũ Duy. Cô biết, cô sẽ làm Lãnh Phong đau khổ, nhưng bản thân cô không thể bỏ mặc Vũ Duy được. Ít nhất cô cũng không muốn hai người đối đầu với nhau như vậy, ít ra cô cũng muốn thử ngăn nó lại, để bản thân không phải hối hận vì chưa từng cố gắng.
32 Sáng lên, trời quang đãng, trong xanh, ngoài trừ lạnh ra cũng không có điều gì khiến người ta ưu phiền. Đâu đó vang lên tiếng đàn, dịu êm mà sâu lắng, khiến tâm hồn thoải mái thư giãn không ít.
33 Tầng thứ 18 của tòa nhà nằm ở trung tâm thành phố là một quán ăn vô cùng nổi tiếng. Khách hàng có thể ngồi ở đó ngắm nhìn khung cảnh thành phố bên dưới, đặc biệt về đêm, khung cảnh ấy càng trở nên đặc sắc.
34 Đây là lần thứ hai, Lâm Ngạo Tuyết trở thành cô dâu, chú rể không thay đổi, địa điểm tổ chức cũng vậy, mọi thứ giống như 7 năm về trước, chỉ tiếc lòng người đã không còn nguyên vẹn như ban đầu.