1 Thế kỷ 21, trên bờ biển phía Đông Trung Hoa. Sự yên tĩnh của ban ngày cùng với ban đêm hoàn toàn khác biệt, lúc này trên bãi biển đã đậu hơn mười chiếc Porsche màu đen, một chút mùi tanh của gió biển thổi qua từng người đứng canh giữ ở cửa xe Porsche, trên tay của bọn họ còn cầm theo một cây súng ống.
2 "Hồ Hồ, muốn hại chết người ta sao!"Linh Xà vừa mới tiến vào gian phòng, liền hướng về phía người phụ nữ mặc bộ đồ màu đen đang ngồi trên chiếc ghế salon trước mặt đánh tới, tình trạng hiện tại như một con bạch tuộc.
3 Căn cứ số 1 của thiết thứ nằm trên một hòn đảo nhỏ cách một ngàn hải lý về phía đông, cách xa cuộc sống bình thường ở địa phương này, được dàn dựng như vừa xảy ra một cuộc hỗn chiến.
4 "Tiểu thư, người nên vào đi thôi, bên ngoài gió lớn, hiện tại thân thể của tiểu thư không thể chịu nổi gió lạnh đâu!""Biết rồi, ta sẽ vào liền đây. " Mạc Duẫn Tích nhàn nhạt lên tiếng, sau đó liền đứng dậy đi về phòng.
5 Duẫn Tích nằm trên chiếc giường gỗ tử đàn được trạm trổ tinh tế, nhắm mắt định nghỉ ngơi, bất tri bất giác, ánh trăng đã lên cao. Tối nay, ánh trăng rất sáng, ánh sáng trắng bạc của ánh trăng rọi xuống mỗi góc trong Hoàng thành, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà lại có chút cao quý.
6 Ngồi trong xe ngựa của Tướng phủ, Duẫn Tích không nói gì, chỉ nhìn vào y phục của nàng hiện tại. Nàng mặc một chiếc váy màu hồng, chân mang giày thêu màu hồng, tai đeo chiếc khuyên tai màu hồng rớt nhẹ xuống, trâm cài có hình con bướm màu hồng.
7 Trong hậu cung, ngoài Hinh Trữ Cung ra thì Liễu Ngưng Cung chính là nơi nghỉ ngơi của Hoàng hậu, đó là một cung điện rất lộng lẫy. Bên trong có một chủ điện, hai cái sườn điện, sương phòng thì vô số.
8 Thời gian hai tháng, thoạt nhìn rất ngắn, nhưng đối với Duẫn Tích mà nói thì không như thế. Trong hai tháng, nàng không những hiểu biết thêm nhiều điều về lịch sử của Đông Lan đại lục, mà còn khôi phục được một nửa thực lực của kiếp trước.
9 Hoa đăng sơ thượng, nguyệt quải liễu sao. (*)Trong tiền điện của Liễu Ngưng Cung, những khúc nhạc được diễn tấu bằng ti trúc* vang lên nhẹ nhàng, âm thanh nghe rất bùi tai, thân hình yểu điệu của các vũ cơ đang khiêu vũ ở trong chính điện, các công tử, tiểu thư cùng các phu nhân đang ngồi tại tứ phía bên trong tiền điện, yến tiệc linh đình, vô cùng náo nhiệt.
10 Chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng của người mặc áo trắng chạy trước, người theo sau cầm trong tay trường tiên, từ bên ngoài đi vào một cách khẩn cấp. Rõ ràng là ở trong vườn hoa vừa rồi có hai cô gái khá nhỏ nhưng đánh nhau rất đỗi tàn nhẫn, là Mạc Duẫn Tích cùng Triệu Hồng Anh.
11 Trong lòng Liễu Tiêm Tiêm lúc này đang thầm mắng Hồng Anh. Ngươi hứa sẽ không nói lung tung, nhưng ngươi vẫn thế, để làm gì? Kêu ta đoạt cái gì của Tam Hoàng tử? Ngươi đang đưa ta đến chỗ chết đấy sao?Nếu hoàn toàn không có việc này, thì Hoàng Thượng sẽ ban thưởng cho nàng.
12 "Tiểu tử này, đừng lộn xộn! Thân hình nhỏ bé của ngươi không phải đối thủ của ta!" Sở Vũ Hiên ôm Duẫn Tích trong lòng, không biết vì sao, hắn lại không có ý định muốn buông ra.
13 Hơn hai mươi dặm ngoài Hoàng thành có một chỗ là ngọn núi Hoa Sơn màu xanh mơn mởn, hàng năm, bốn mùa trên núi đều như mùa xuân, cây xanh bao quanh, thanh sơn thúy liễu.
14 Ngày hôm sau, xem ra cũng không có gì khác biệt so với thường ngày, trên đường lớn vẫn có rất nhiều người lui tới, người bán hàng rong thì rao bán thật to, những tiểu thư đài các nói cười trông thật duyên dáng, còn các công tử thấy thế thì càng pha thêm trò cười, thỉnh thoảng còn nghe thấy những tiếng mua bán, trao đổi của những người qua đường.
15 Bịch——Chỉ thấy Duẫn Tích đang đứng ở cửa Tích Trúc viện, sau đó liền bị một người mang giày đỏ đá một cái, người này. . . từ trên xuống dưới đều một màu đỏ, một cô nương chừng mười hai tuổi chạy vào.
16 Duẫn Tích đứng hình vài giây, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn Hinh nhi, ánh mắt mơ màng dần dần trở về nguyên trạng. Lập tức đứng lên, xoay người đi vào trong phòng.
17 Liễu Tiêm Tiêm cúi đầu, hai tay nắm chặt, thật vất vả để trấn tĩnh tinh thần lúc này, một lát sau, một khuôn mặt đáng yêu từ phía Sở Vũ Hiên quay lại nhìn nàng.
18 Sở Vũ Hiên ngây người trong giây lát, Duẫn Tích đẩy mạnh hắn ra, từ trên người hắn nhảy xuống. Sở Vũ Hiên cảm thấy trên người bỗng nhẹ hơn, ngẩng đầu nhìn cô nương Duẫn Tích có khuôn mặt lạnh lùng, có một chút ngạc nhiên, mãi mới nói được một câu: "Cô nương kia, ngươi thật chẳng giống nữ nhi chút nào!"Trong Liễu Ngưng cung, người chủ nhân đang ngồi bên trên, nhàn hạ "trang điểm" óng tay bằng những cái sơn móng tay hình hoa mẫu đơn, có vẻ rất hài lòng.
19 Đêm, lẳng lặng trôi, không ai biết được sự khác biệt nào đang diễn ra. Hoàng cung, phủ Thái tử, cùng cùng phủ của thầy thuốc Ngự Sử, Hiên Vương phủ, không có một chỗ là yên lặng.
20 Trong bóng đêm, chỉ thấy một nữ tử với bộ y phục màu trắng đứng trên nóc Tế Nguyệt Lâu, che mặt bằng một tấm lụa mỏng, nhìn loáng thoáng thấy dáng người vô cùng nhanh nhẹn.