21
"Này em làm sao vậy"_anh nắm lấy tay cô. Muốn cười nhưng không dám cười.
"Không sao cả"_cô hờn dỗi, hất tay anh, ngồi xuống ghế sofa.
22
Sáng của ngày hôm sau, hôm nay là một ngày đẹp trời, trong lành, những làn gió mát thổi nhè nhẹ.
"Ưm"_tiếng vừa mới thức dậy của cô, nhìn sang anh, bất giác mỉm cười, bàn tay chạm nhẹ lên má anh.
23 Cô cầm lấy cái máy đó:"Đây là cái máy quay mà em nhặt được lúc vụ nổ xảy ra, hôm đó em không để ý lắm, chỉ thấy nó rồi tiện tay nhặt về, em để trong phòng của ba mẹ".
24
Lại một ngày nữa bắt đầu.
Mộ Tư Phàm thức dậy rất sớm, tự tay làm thức ăn cho Mục Lạc Anh.
Khi cô thức dậy, có chút buồn khi không nhìn thấy người bên cạnh.
25 "Chủ tịch, tôi không hiểu ngài tại sao lại thích một người đã có chồng?"_một người phụ nữ, với mái tóc vàng kim, khuôn mặt cũng rất đẹp. Ánh mắt ghen tị nhìn vào người đàn ông đang ngồi trên ghế.
26
Mục Lạc Anh vội vàng lái xe đến Phàm thị.
Bước chân hiên ngang, nhân viên không những không cảm thấy ghét cô mà ngược lại khi thấy cô, họ còn cúi chào một cái.
27
"Tiểu Khuê, ở đây"_nhìn thấy người bạn thân, cô vui mừng vãy tay gọi lại.
Cô gái tên Tiểu Khuê, là bạn cũng như là người thân duy nhất lúc cô mất ba mẹ.
28
Sau khi rời khỏi, cô không đi thẳng về Mộ gia, một mình đi lang thang trên con đường đầy nắng.
Gương mặt cô cũng có chút đỏ ửng do nắng chiếu vào.
29
Khoảng năm phút sau, Mao Hiểu Thần có mặt tại Mộ gia. Có ai biết rằng anh đã vượt mấy cái đèn đỏ chưa?.
Mao Hiểu Đồng là bác sĩ, mới từ nước ngoài trở về.
30
Cậu bé chốp chốp đôi mắt, nói:"Con tên Lãnh Thần".
"Tên đẹp lắm, ba mẹ con đâu?"_khi nhìn thấy cậu bé này, trong lòng anh dâng lên cảm giác muốn có con.
31
Cô và Lãnh Thần nắm tay nhau ra xe, Mộ Tư Phàm cũng muốn đi cùng lắm nhưng anh còn việc phải xử lí.
"Tiểu Khuê, cậu ở đâu vậy?"_Cô lấy điện thoại ra, vừa vui đùa cùng A Thần vừa nói.
32
Ba người đi đi gặp ông chủ đó. Mới biết, nhà đã có người mua mà ông quên. Mà hiện tại chỉ còn một căn bên cạnh. Tiểu Khuê đành phải mua.
Họ đi TTTM, mua đồ dùng và trang trí căn nhà, đến chiều mới hoàn thành.
33
Nửa đêm, cô khát nước mơ màng tỉnh dậy, phát hiện người bên cạnh đã biến mất.
Anh ấy đi đâu rồi nhỉ?
Cô đi tìm mọi nơi, và vô tình đi ngang qua căn phòng sách của anh.
34
- Reng reng reng reng
Tiếng chuông điện thoại của Mục Lạc Anh vang lên,đánh thức cô dậy, khó chịu đạp tung cái chăn, tay mò tìm điện thoại.
Cái gì cứng quá! Nóng nóng nữa!!.
35
Sáng ngày chủ nhật, trời trong lành êm dịu, truyền đến cảm giác thoải mái.
Tại "Sở Sương Thủy", ba cô gái xinh đẹp tựa kiêu sa, mắt đeo kính râm che đi một phần khuôn mặt.
36
"Ngừng lại đi, mệt quá"_Bạch Hy Tranh giơ tay lên, vẻ mặt mệt mỏi.
Ngôn Bách Thần cười vui vẻ:"Không phải em thích trốn đi chơi sao? Bây giờ than mệt, chưa đâu bảo bối tối nay em còn mệt hơn thế nữa".
37
Hôm sau, ngày chủ nhật được mong chờ, sáu con người, ai cũng mang vẻ đẹp khiến người ta trầm trồ.
Họ đi máy bay tư nhân, nên có thể nói chỉ có sáu người,và vài nhân viên hàng không.
38
Gần chiều họ mới tới Paris, thành phố được mệnh danh là lãng mạn. Ở đây có rất nhiều cặp tình nhân, họ chụp hình,ngắm cảnh,. . . . .
Họ đặt chân vào khách sạn, đi thẳng lên phòng của mình.
39
Sáng. . . . . . . .
"Bách Thần lại đây chụp hình cùng em "_Bạch Hy Tranh ngoắt tay.
Ngôn Bách Thần không một lời than, yêu chiều đi đến cạnh Bạch Hy Tranh.
40
"Lạc Anh, em không khỏe sao? "_Mộ Tư Phàm nhìn cô, lo lắng hỏi.
Cô hờ hững đáp:"Không sao?".
Mộ Tư Phàm lại hỏi tiếp:"Nếu không sao, sao em không đi chơi cùng hai người kia, lại ngồi ở đây ngắm được gì chứ?".