1 Bóng đêm chưa hạ xuống, bên ngoài biệt thự Tịch gia tập trung rất nhiều hãng xe nổi tiếng.
Trong vườn, ánh đèn tô điểm, hoa mọc đầy vườn, gió đêm thổi tới, mùi hoa thơm bay khắp nơi.
2 Tay của cô, chậm rãi nâng lên, trong tay cầm một khẩu súng nhỏ tinh sảo, gắn 18 viên kim cương xa xỉ của Thụy Sĩ, nhắm ngay trán Tịch Giản Cận: "Muốn em.
3 Chỉ là, nụ cười Tần Thánh, chỉ ngưng kết trong nháy mắt, ở giây tiếp theo, bỗng biến thành sự nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc nói: "Em khẳng định muốn tham gia bữa tiệc đêm nay sao? Em cũng biết, bữa tiệc đêm nay, anh ta là nhân vật chính, chuẩn bị đón gió tẩy trần cho anh ta!"
"Vì sao không đi?" Bạc Sủng Nhi lẩm bẩm hỏi lại, tất nhiên là biết anh ta trong miệng Tần Thánh là ai, đáy mắt có chút đau thương và bất lực, một giây sau, cô lại nhíu mày, tự tin như vậy, khoa trương như thế, vươn tay, chỉ chỉ bên ngoài, vênh váo khinh người: "Mở cửa xe cho em!"
Tần Thánh nghe lệnh, cấp tốc xuống xe, một bộ nho nhã lễ độ, cúi người mở cửa xe cho Bạc Sủng Nhi, nhìn lấy công chúa kiêu ngạo đi ra, mới đóng cửa, đứng dậy, thái độ mười phần thân sĩ, phát huy vô cùng tinh tế.
4 Liền gọn gàng dứt khoát đem đại tổng giám đốc Lâm số một số hai ở thành phố X gạt qua một bên như vậy, khiến cho anh ta cầm lấy ly rượu, ngừng giữa không trung, tiến lui không được.
5 Cô nhìn thấy đầu tiên chính là gò má của anh, quen thuộc mà khắc sâu.
Anh, vẫn có được da thịt làm cho người ta giận sôi, bộ dáng vẫn trong sạch như cũ, anh tuấn bất phàm, khí độ hiên ngang.
6 Bạc Sủng Nhi đang rời đi nghe được lời này, vẫn không quên hung hăng đạp Tần Thánh một cái, hừ lạnh một tiếng, đi vào bên trong.
Lại nhìn thấy Tịch Giản Cận một bộ hồn nhiên không biết gì, đứng ở nơi đó, mang theo tai nghe, giống như là đang nói chuyện điện thoại.
7 Đây tất cả, phát sinh quá mức nhanh, quá mức không thể tưởng tượng nổi, tất cả mọi người cảm giác đến trái tim mình cũng đã ngừng đập.
"Trời ạ. . .
8 Bạc Sủng Nhi bưng ly rượu, đứng ở nơi đó, cô nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận, đáy lòng còn có một vòng rung động lớn!
Vậy thì là Tiểu Tịch của cô, xuất sắc, để cho người ta chỉ có thể ngưỡng vọng!
Cô phát hiện anh vẫn tôn trọng người như vậy, nói chuyện với người khác, ánh mắt đều nhìn chằm chằm đối phương, chuyên chú lắng nghe, trên mặt cũng treo nụ cười.
9 Tần Thánh đi theo đến, nghe được câu này, nở một nụ cười âm hiểm, chỉ có thể lấy tay che miệng, liên tục ho hai tiếng, kém chút không có nội thương.
Tiểu công chúa tập đoàn Bạc Đế, Bạc Sủng Nhi, nhanh mồm nhanh miệng, đúng lý không tha người, cũng không để ý người khác cảm nhận, thậm chí.
10 Bạc Sủng Nhi cười lạnh, bóp lấy tay Tần Thánh, đem tức giận phát sang Tần Thánh, Tần Thánh bị đau, lại cũng chỉ có thể mang theo nụ cười trên mặt, ở trước mặt mọi người, nửa ôm lấy Bạc Sủng Nhi đi vào thang máy.
11 Lông mày Tần Thánh khẽ nhảy lên, vóc người cao lớn dựa vách thang máy lạnh như băng, giống như nhàn nhã nhìn đôi môi đỏ mọng của Bạc Sủng Nhi phun ra nuốt vào sương trắng, tỏa ra một nụ cười vô cùng mị hoặc.
12 Thời gian, tám giờ tối.
Địa điểm, tầng chót "Khải Duyệt ".
Phòng, cũng không phải là phòng.
Tìm được phòng xong, Tịch Giản Cận cà thẻ, đẩy cửa đi vào, không có mở đèn, chỉ có ánh sáng mờ mờ lóe ra từ hai cây nến to trên bàn ăn, đi vào, mới phát hiện, đồ ăn được chuẩn bị đầy đủ hết.
13 Bạc Sủng Nhi đáy lòng chợt lạnh, nhưng trên mặt cũng không giận, chỉ là nghĩ anh đối với mình cũng không hoàn toàn là không có cảm giác, chẳng qua là đối với chuyện năm đó nhớ mãi không quên đi.
14 Đợi đến thời điểm Tịch Giản Cận kịp phản ứng, thì đã trễ.
Nhưng anh rõ ràng nhớ được, tửu lượng của cô không tốt, phẩm rượu lại càng không tốt!
Bạc Sủng Nhi di truyền từ Cẩm Úc, một ly là gục.
15 Ai ngờ Bạc Sủng Nhi lại đột nhiên dùng đem hết toàn lực túm tay của anh, đkéo anh xuống giường, anh đứng không vững, liền ngã xuống lên, lông mày Tịch Giản Cận chau thành một đoàn, không nói hai lời muốn đứng dậy, ai ngờ Bạc Sủng Nhi lại tung mình, ngồi ở trên người của anh.
16 Sủng Nhi vốn là giơ tay lên, lại đột nhiên như là nhớ ra cái gì đó, cong cong ánh mắt, tay nhẹ nhàng dời đến bụng dưới của anh, nhẹ nhàng dùng sức, xuyên qua dây lưng, duỗi sâu vào quần, mò tới quái vật lớn đã cứng rắn lên của anh, cô không chút do dự dùng sức nắm chặt, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của Tịch Giản Cận, cợt nhả, không biết liêm sỉ bình tĩnh đánh trả: "Có nhỏ đi nữa, nhưng so với một lạng thịt này của anh còn quan trọng hơn!"
Tịch Giản Cận vươn tay, hướng cổ tay của cô chộp tới , cô bị đau, nhưng bất chấp, trên mặt vẫn là nụ cười sáng ngời chói mắt như cũ, khẽ nắm quái vật lớn của anh, cảm giác được thân thể của anh run lên, căng thẳng, nhiệt độ hoả tốc bay lên.
17 Chỉ có cô gọi anh Tiểu Tịch, từ bảy năm trước, sau khi từ biệt, anh tuyệt đối không thể nghe thấy hai chữ "Tiểu Tịch" này, vừa nghe thấy, ngực anh liền phập phồng , muốn giết người, về sau, anh dần dần bình tĩnh lại.
18 Động tác của cô, rất gấp, mang theo vẻ bối rối, thậm chí là có mấy phần sợ hãi. . .
Tịch Giản Cận như vậy, làm cho cô sợ. . . Cô không hề có vẻ phong tình vạn chủng như vừa rồi.
19 Ngay cả Bạc Sủng Nhi đều có chút đầu đương csững sờơ, Tịch Giản Cận, thật là, thật là mạnh ngoài dự tính!
Cường đại vô địch tựa như thần!
Cô rơi vào trong ngực của anh, cánh môi hai ngươi liền vô tình đụng vào nhau, anh vốn là theo bản năng muốn đẩy cô ra, tuy nhiên giống như là nghĩ tới điều gì, trong lúc bất chợt dừng lại, tùy ý cô thừa dịp cơ hội này cố gắng hôn anh, cố gắng đem đầu lưỡi, đi vào trong miệng của anh.
20 Cô hướng phía dưới động thân lên, đi tới hai chân của anh, ngón tay của cô bắt loạn, đem quần của anh mở ra, sau đó mở ra miệng nhỏ, giọng điệu chán ghét nói.