1 Mở đầu "Ba, con muốn đổi tên. " Bé gái năm tuổi vừa mang cặp sách nhỏ chạy vào nhà vừa khóc lóc nói với ba mình. "Con gái yêu làm sao vậy?" ba Thủy đang ngồi tính toán tiền bạc, khẽ từ đống tiền ngẩng đầu lên liếc nhìn con gái một cái: "Đang yên đang lành tại sao muốn đổi tên?""Ba, con không muốn tên Thủy Y Mễ nữa, tất cả các bạn trên lớp đều gọi con là Ngọc Mễ (hạt ngô).
2 “Cậu hẹn tớ ra đây có phải là lại tìm ra món gì ngon để ăn không?” Sở Đan Thanh vừa thong thả uống cà phê phục vụ vừa mang lên vừa nói“Đan Thanh, người hiểu ta quá!” Thủy Y Mễ cười hì hì nói : “ Tớ thấy trên Internet người ta bảo rằng đồ ăn Pháp ở đây rất tuyệt cho nên mới mời cậu đến đây cùng ăn thử xem sao”“Có cậu là chuyên gia phê bình ẩm thực ở đây rồi thì tớ làm sao có cơ hội lên tiếng đây”.
3 Đông Nhật Dương ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên, trực tiếp mở túi rút số liệu bên trong ra , ngay khi tầm mắt hắn nhìn đến trang đầu tiên thì đôi mắt híp lại thành một đường, chính là cô ấy, chính là cô gái kỳ lạ hắn gặp ở nhà hàng lần trướcHắn nhanh chóng xem tiếp số liệu trong tay, trong đầu từ từ hình thành một quyết định, khóe môi khẽ nhếch lên ngày càng rõ ràng, tròng mắt đen lấp lánh giống như là vừa phát hiện ra chuyện gì vui lắm.
4 Thủy Y Mễ gật đầu chấp thuận, có phải mất mạng cô cũng sẽ nhớ kỹ cái tên này, chỉ mong hắn đừng bày ra với cô nụ cười khiến người ta câm như hến như vậy nữa, trái tim bé nhỏ yếu ớt của cô không chịu nổi hắn dịu dàng đến khiếp sợ như vậy đâuHaizz, ai bảo mình quá ham ăn, giờ thì tốt rồi, có muốn thay đổi lại mọi việc cũng không có cách, mà bản thân lại không đủ can đảm đối mặt với cái người vẻ mặt thì dịu dàng hòa ái nhưng khi phát ngôn thì lại không cho người ta có quyền cự tuyệt nhă hắnTrời sinh cô có trực giác cũng rất chính xác, vừa rồi trong nháy mắt đã vì vẻ đẹp dễ gần của hắn là ê mẩn, nhưng khi tỉnh táo lại trực giác nói cho cô biết người đàn ông này không hề giống như vẻ bề ngoài ôn hòa vô hại aLần này phải làm thế nào đây, có lẽ cô đã rước về ình một cục phiền toái to đùng rồi nha!"Làm sao anh biết chỗ này?" Hơn nữa còn gặp cô rất đúng lúc như vậy, còn nhận ra cô nữa chứ.
5 Bàn tay tham lam ở trên thân thể mềm mại trượt lên trượt xuống không ngừng khiến Thủy Y Mễ khẽ run một hồi, những cái vuốt ve dịu dàng và say lòng người khiến người giờ mới biết đến tình dục như cô cảm thấy sợ hãi, không khỏi vung tay muốn thoát khỏi tình triều mê người này.
6 Đông Nhật Dương không làm phiền tới cô, chỉ lẳng lặng ở một bên chờ đợi. Thủy Y Mễ cảm thấy hai má mình nóng ran lên, màu hồng từ từ nhiễm cả khuôn mặt ròi xuống đến cái cổ nhỏ, , đầu của cô cúi xuống càng ngày càng thấp, mặt cơ hồ muốn vùi vào trong thức ăn.
7 Thủy Y Mễ vô cùng không tình mà nguyện đỏ mặt, cúi xuống hôn trên mặt hắn một cái, sau đó chạy đi rất nhanh. Đông Nhật Dương nhanh tay lẹ mắt đem cô lại kéo trở lại, "Bà xã, em ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu nhiều quá rồi.
8 Ngự Trù Phường chính là ví dụ tốt nhất, lúc ban đầu được mọi người truyền miệng, nhưng rồi càng lúc càng phát triển, bắt đầu chọn lựa khách, thiết lập cấp bậc, vì không cho phép khách hàng bậc trung được đến nên hôm nay mới dẫn đến tình trạng suy bại như thế này, không còn phồn hoa náo nhiệt như xưa nữa…"Bảo bối, em nói quá đúng.
9 Toàn thân Đông Nhật Dương không khỏi run lên, một ý nghĩ đáng sợ đánh úp vào đầu óc của hắn. Phòng họp cao cấp Đông thị"Hắc, thế nào lại uống rượu một mình?" Âu Phàm đẩy cửa đi vào, liền nhìn Đông Nhật Dương ngồi một mình một chỗ.
10 Môi lưỡi hai người vẫn đang tiếp tục"Tranh tài" với nhau, nụ hôn từ dịu dàng dần dần chuyển thành nóng bỏngLý trí của Thủy Y Mễ dần dần bị ném ra sau ót, ý định trừng phạt của Đông Nhật Dương cũng bắt đầu thay đổi , lưỡi cùng lưỡi quấn quanh chơi đùa nhau, giống như vừa rồi không hề xảy ra tình huống ác liệt mạnh mẽ đó…Sáng sớm, ngoài cửa sổ truyền đến chim hót thanh thúy, đánh thức người đang ngủ say dậy, Thủy Y Mễ chậm rãi mở ra hai mắt, toàn thân đau nhức như bị xe cán qua nhắc nhở cô nhớ lại sự điên cuồng khác thường của Đông Nhật Dương tối hôm quaCô nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, chỗ nằm lạnh ngắt cho biết chủ nhân đã rời đi từ lâu, lòng cô bỗng trầm xuống, cảm thấy mất mác cùng chua xót.
11 "Đông Nguyệt Nha, em vừa mới nói cái gì? Cô ấy là chị dâu của em, từ nay về sau, tốt nhất là em đừng để cho anh nghe thấy em ăn nói vô lễ với cô ấy nữa” Đông Nhật Dương tắt hẳn nụ cười trên môi , lạnh lùng nói.
12 "Anh ta không yêu tôi đâu, chỉ là ưa thích trêu chọc tôi thôi. " Thủy Y Mễ thở phì phò, oán thán vơi cô gái vừa mới quen biết. "Anh ấy không có nói yêu cô sao?" Nhan Như kinh ngạc nhếch đôi mày thanh tú lên.
13 Sau khi cô cúp điện thoại, liền suy nghĩ bản thân mới vừa rồi đồng ý với Nhan Như như vậy không biết là đúng hay sai, nếu mọi chuyện hỏng bét, không biết cô có thể hứng nổi lửa giận của Đông Nhật Dương được hay không?Cô từ từ chui vào chăn, rất tự nhiên mà tựa sát vào trong ngực người đàn ông đang ngủ say, tuy người đàn ông kia đang ngủ say sưa nhưng đôi tay giống như vẫn có ý thức, bất giác đem cô ôm vào trong ngực, giống như đây là chuyện cực kỳ tự nhiên.
14 "Tôi. . . . . . " Thủy Y Mễ nhất thời cứng họng, lời nói của Nhan Như khiến cô không thể phản bác. " Thủy Y Mễ , là cô quá tự ti , cô luôn cho là Đông Nhật Dương sẽ không vì cô mà làm ra những việc này, cô cho là Đông Nhật Dương đối tốt với cô tốt là do cảm giác mới mẻ nhất thời, cuối cùng rồi anh ta sẽ cảm thấy ngán , có đúng không?" Nhan như nói trúng tim đen , đem chuyện trong thâm tâm không hề muốn đối mặt của Thủy Y Mễ nói ra mặt Thủy Y Mễ trắng bệch tại chỗ, miệng lúc đóng lúc mở, lại không thể phát ra được một âm thanh nào, trên mặt hiện đầy vẻ hoang mang sợ hãi, giống như bị người ta tóm lấy bím tóc.
15 Thủy Y Mễ xin phép tòa sọan nghỉ một thời gian để tập trung nghiên cứu thực đơn cho Ngự Trù Phường. "Thùng thùng" tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến "Mời vào.