1 Khi mà tôi kéo mạnh cánh cửa kiểu Nhật có bức tranh non nước thuỷ mặc tuyệt đẹp đó, bức màn hiện ra trước mắt khiến tôi muốn chảy máu mũi: hiện diện trước mắt tôi là một người đàn ông khoẻ mạnh ,cường tráng, đường cong của lưng anh ta khiến tôi không thể chuyển ánh mắt sang hướng khác, đường vân bắp thịt nhìn giống như một bức tranh nghệ thuật đã được gọt giũa tỉ mỉ, lại còn làn da mật ong của anh ta càng thêm cám dỗ người khác, những giọt mồ hôi óng ánh trượt xuống từ bắp thịt, làm cho người khác phải mềm lòng.
2 Tôi xông lên đá ngã xuống đất cái thân thể mềm yếu như cây trinh nữ Lý Mộng Dao đó, nhưng khoảnh khắc đó Đường Nhiên thể hiện trước mặt Lý Mộng Dao nhẹ nhàng che chở cho cô ta, sau đó hùng hổ nắm chặt lấy tóc tôi, không một chút tình nghĩa đẩy tôi ra, không sai, tôi giống như miếng vải gói đồ bị anh ta tàn nhẫn ném qua cái cửa kéo tao nhã đó.
3 Ngày thứ hai, tôi và Châu Đình, Trần An An đến Lạc Thị.
Toà nhà cao chọc trời sang trọng tráng lệ đó khiến cho chúng tôi cảm thấy hoa mắt, ai cũng biết, mỗi năm, có bao nhiêu sinh viên đại học anh tài chen nhau vỡ đầu, muốn vào cái toà nhà này, dù cho là thuộc hạ tập đoàn công ty nào? Lạc Thị trên toàn quốc, hay là với các doanh nghiệp nổi tiếng toàn thế giới, Lạc Thị đều đứng trước số 10, có thể trở thành nhân viên của Lạc Thị, đại diện cho lương cao, phúc lợi cao, thân phận cao.
4 Nữ thư ký đẩy cửa vào, cung kính nói : “ Cô Tô Tư Nhuỵ đến rồi. ”
Tôi nhìn thấy trong phòng làm việc đó, một người đàn ông trẻ tuổi đang xem tài liệu.
5 Tôi phát điên như thế, dường như hắn ta chẳng hề tức giận.
“ Đề nghị tốt như thế, mà cô không suy nghĩ một chút? Bao nhiêu người con gái đều mơ có cơ hội này.
6 Ngày thứ hai, tôi đang ngủ say bỗng bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại réo dồn dập một hồi, tôi ấn vào huyệt thái dương vẫn còn đau rồi lấy điện thoại từ trong túi ra.
7 Tôi căm hận vỗ vỗ vào đầu, Lạc Mộ Thâm thường xuyên có thể dễ dàng được lên bìa tạp chí và Tivi, chỉ là tôi không thích xem mấy tờ tạp chí lá cải đó, cho nên căn bản không nhận ra anh ta khi phỏng vấn, nếu không, có cho tôi thêm mười lá gan tôi cũng không dám chửi anh ta giống cái máy sinh đẻ biết đi, a a a.
8 “ Làm sao à? Hừ, đừng có quên, chức vụ của cậu là cấp dưới của tôi. ” Cậu ta với ánh mắt khinh thường dùng ngón tay ấn ấn vào phù hiệu của tôi, “ Mặc dù tôi cũng là người mới, nhưng cũng là thư ký của trưởng bộ phận nghiệp vụ, sao nào? Xuất phát điểm của tôi cao hơn các cậu nhiều, các cậu phải dựa dẫm vào tôi, đừng cho rằng có thể ung dung tự tại? Để rồi xem, các cậu cứ vui trước đi, sau đó, tôi để cho các cậu từ vui vui vẻ vẻ đến phải khóc bò ra ngoài Lạc Thị.
9 Còn Đường Nhiên, cũng hết sức phối hợp ôm lấy cậu ta, nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi xinh xắn của cậu ta: “ Tiểu yêu quá này, được rồi, đi thôi, chúng mình đi ăn bữa ăn khuya thôi!”
“ Được” Lý Mộng Dao nhõng nhẽo nói, “ người ta muốn ăn mực nướng cơ!”
“ Được, nướng cho em 20 xiên.
10 Ngày thứ hai, khi tôi đem đống tài liệu chồng chất nộp cho Lý Mộng Dao, con mắt giảo hoạt như hồ li của cậu ta nhìn tôi qua cặp kính thời trang và nói : “ Được đấy, hoàn thành xong rồi à?”
“ Đúng.
11 “ Ai dà dà, Mộng Dao à, người yêu cậu nhất định còn vui hơn ấy. ” Giản Doanh nói.
Không ngờ Lý Mộng Dao trở mặt, nghiêm nghị nói: “ Giản Doanh, tôi không thể không đính chính lại, người mà các cậu nhìn thấy, không phải người yêu của tôi, tôi chưa có người yêu, vẫn còn là một thiếu nữ đơn thân.
12 “ Bảo cô ở thì cô ở, ít nói những lời vô ích đó đi. ” Lạc Mộ Thâm vẫn cái dáng vẻ điệu bộ lạnh lùng đó.
“ Đây là phúc lợi của công ty sao?” Tôi có ý thăm dò nói.
13 Giọng nói của anh ta làm tim tôi lại mềm xuống, tôi nghĩ rồi nói: “ Được rồi. Anh đợi chút. ”
“ Anh đợi em ở cà phê 521 nhé? Nếu như em không đến, có lẽ sau này sẽ không còn nhìn thấy anh nữa.
14 Anh ta kéo tôi ra khỏi quán cà phê, không để tôi nói đẩy tôi vào chiếc xe của anh ta, sau đó, anh ta lạnh lùng nhìn tôi: “ Tôi nói Tô Tư Nhuỵ, cô thiếu đàn ông thế à? Hay là cô không tìm được đàn ông, loại đàn ông rách nát đó mà cô còn ra ngoài gặp hắn ta?” Tôi yếu ớt nói: “ Không phải, anh ta nói nếu như tôi không đến, anh ta sẽ tự sát, tôi sợ anh ta.
15 Đúng, rõ như ban ngày rồi, đúng là đã bị đuổi rồi. '' Giọng của Trần An An không giấu được vẻ vui mừng.
"Sao có thể thế được? không phải là thời gian này cô ta đang rất đắc ý sao? hình như sếp của chúng ta đối với cô ta rất.
16 Nói thật, ở trong cái tập thể toàn những thư ký xinh đẹp này, tôi và Trần An An cũng được xem là những người nổi tiếng, có thể nói là số một số hai ở đây.
17 Sếp dương lạnh lùng nhìn tôi: "Cứu vãn thế nào, giờ khách hàng đang tức điên lên kia kìa, họ đang muốn quay về rồi!" "Sếp Dương, em và An An đều mới tốt nghiệp ra trường, thực sự là kinh nghiệm chưa có đủ, không ngờ rằng lại xảy ra chuyện lớn thế này, sếp à, cho chúng em một cơ hội nữa đi sếp, hôm nay, chúng em nhất định sẽ làm cho khách hàng hài lòng.
18 "Mượn của người khác đấy, để khách hàng nhìn thấy mình như thế này họ mới hài lòng. " tôi chỉ có thể giải thích đơn giản như vậy với An An.
May mà An An không hoài nghi gì.
19 Tôi và Trần An An đều là những người con gái tương đối bảo thủ, chúng tôi chọn đồ bơi đều là loại liền thân truyền thống. An An chọn một chiếc hoa nhỏ nền xanh, khiến cho cậu ấy cực kì xinh đẹp đáng yêu, còn tôi chọn cho mình bộ đồ bơi liền thân màu trắng, màu thuần khiết đó làm tôn lên eo nhỏ chân dài của tôi, làn da sáng óng ánh, thật ra thân hình tôi cũng không đẹp như thế, tôi hơi trẻ con một chút, nhưng lần thất tình đáng chết này khiến tôi gầy đi một cách nhanh chóng trở thành thân hình đẹp nhất, đến nỗi mấy cô tiếp viên còn nhìn tôi hết lời khen ngợi.
20 “ Ồ, cô Nhuỵ thật là chu đáo quá. ” Mấy tên đàn ông đó thật sự vui sướng lên tận đầu rồi, cười đến nỗi chỉ thấy răng chứ không thấy mắt. “ Quá lời quá lời rồi.