81 Châu Đình thở dài một tiếng: “ Ồ, Nhụy Tử, mình biết cậu tuyệt đối không phải như thế, An An, có lẽ là quá nóng vội rồi, mình nghĩ sau này cậu ấy sẽ hiểu ra, thực ra cậu là muốn tốt cho An An.
82 Nhưng Dạ Thiên Kỳ không có ý định thả tôi xuống, anh ta cười khẽ nói: “ Em không đồng ý lên xe của anh, anh đành phải dùng vũ lực rồi. ”
“ A, anh định bắt có tôi à, cứu với, mau báo cảnh sát.
83 Nhưng bất luận tôi tức giận như thế nào đi nữa, tôi biết hiện tại tôi không thể thoát ra khỏi sự kìm kẹp của gã này. Mắt tôi long sòng sọc, đang nghĩ xem phải thoát ra khỏi gã này như thế nào, tôi phải báo cảnh sát như thế nào đây ?
Tôi đút tay sâu vào túi, chuẩn bị rút điện thoại ra gọi 113, nhưng không ngờ tên lái xe Dạ Thiên Kỳ bình tĩnh nói : " Đừng nghĩ tới chuyện báo cảnh sát nữa, anh đã làm như thế rồi, thì tức là phía cảnh sát anh cũng có thể thu xếp được, em nghĩ cảnh sát sẽ đến giúp em sao? "
Tay cầm điện thoại của tôi buông lỏng dần, tôi thực sự vừa bất ngờ vừa phẫn nộ, bất ngờ là vì, tên Dạ Thiên Kỳ này đã đoán được lúc này tôi đang nghĩ gì, phẫn nộ là vì, loại người có tiền này quan hệ quá rộng, chẳng nhẽ bọn này phạm tội cũng không có ai dám bắt chúng ?
Thật là tức điên lên được.
84 Hai tay Dạ Thiên Kỳ đút vào trong túi quần, cười nhẹ nói: “ Nào, cũng muốn giới thiệu với mọi người một chút. ”
“ Đây là bạn thân của anh, Thôi Táp.
85 Tôi đành phải nhìn anh ta, gã này, anh xuất thân là diễn viên sao ? Đúng là nói khóc là khóc, nói cười là cười được, khả năng diễn xuất quá xuất sắc, điều này làm tôi nghĩ tới câu nói : Cuộc đời là trò chơi, nên phải dựa vào kỹ năng diễn xuất mới có thể sống tốt.
86 Mấy người này ra sức nịnh hót Dạ Thiên Kỳ, nhưng Dạ Thiên Kỳ một chút cũng không để ý.
Hắn ta dùng ánh mắt liếc sang tôi, nhìn thấy tôi dáng vẻ nghiêm chỉnh nghe trợ lý dặn dò công việc.
87 Khi ánh sáng xung quanh hội trường tối dần đi, dạ hội từ thiện cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
Thảo nào hôm nay những người có tiền này dẫn rất nhiều người mẫu minh tinh đến, thì ra rất nhiều minh tinh đến đây cũng là vì muốn tranh thủ cơ hội tốt nhất cho bản thân để quen biết những người có tiền.
88 Dạ Thiên Kỳ buông tôi ra, tôi lập tức nhìn xuống, nhìn đôi giày cao gót trên chân mình, vậy mà dây giày đứt rồi, bản thân thật sự sơ ý rồi.
Suýt nữa thì ngã trên sân khấu, may là có Dạ Thiên Kỳ.
89 Người đẹp đó cũng kinh ngạc, sau đó lại mở chiếc hộp xem chuỗi vòng cổ, khoảnh khắc đó, cô ta kinh ngạc vui mừng, giọng nói của cô ta gần như đổi rồi, vội vàng luốn cuống nói: “ Cảm ơn Dạ Thiếu Gia nhiều, cảm ơn Dạ Thiếu Gia nhiều.
90 “ Hừ, anh cũng nói như thế, nếu như tôi không đến, ai biết sẽ như thế nào?” Tôi hừ một tiếng lạnh lùng.
Dạ Thiên Kỳ cười nhìn vào mắt tôi, trong nét mặt tươi cười mang đầy vẻ tinh quái: “ Nói như thế, em ghen rồi sao? Em lo lắng anh cùng với người con gái khác.
91 Nhìn tôi sắp được Lạc Mộ Thâm dắt đi, Dạ Thiên Kỳ tiến lên mấy bước, đưa tay giữ lại cánh tay còn lại của tôi,a mặt anh ta sầm lại : " Lạc Mộ Thâm, tôi nhớ là tôi đâu có mời anh ? Anh tới đây làm gì ? Phá đám sao ? "
Lạc Mộ Thâm dừng bước, quay người lạnh lùng nhìn Dạ Thiên Kỳ, mắt anh ta lạnh như băng, gương mặt đẹp trai giống như đang phủ đầy một lớp băng đá, tôi nghe thấy anh ta lạnh lùng nói : " Mẹ kiếp, Dạ Thiên Kỳ, có bỏ tay ra không thì bảo.
92 “ Đúng thế, ở buổi đấu giá từ thiện, anh ta nhất định tặng cho tôi, tôi không cần, tôi sẽ tìm cơ hội để trả lại. . . . . ” Tôi còn chưa nói hết, Lạc Mộ Thâm đã nắm lấy tay tôi, không quan tâm cổ tay tôi có đau hay không, anh ta một tay giữ lấy chiếc vòng đó tháo ra khỏi cổ tay tôi.
93 " Không tại sao cả, chỉ là không thích làm phiền. " Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, anh ta đột nhiên lấy một ngón tay nhẹ đẩy vào sau đầu tôi, " Cho nên nói, không phải tất cả con gái ai cũng đều coi trọng trinh tiết, giữa chúng ta và những người con gái đó, chính là chọn lấy thứ mình cần mà thôi, họ cần tiền, cần cơ hội, còn tôi, cần một người phụ nữ làm cho tôi thỏa mãn nhu cầu của mình.
94 Tôi đứng trong thang máy, lập tức có người nịnh nọt ấn số “18” giúp tôi, tôi nhìn Trần An An ấn số “3”, tôi đứng ở bên cạnh Trần An An, nhưng cậu ấy vẫn không nói câu gì với tôi.
95 “ Quần áo này, vàng bạc châu báu này, tuỳ ý chọn chút, không cần băn khoăn để ý giá tiền,” Lạc Mộ Thâm tiếp tục nói, “ sau khi chọn xong, bảo bọn họ mang đồ đến.
96 Tôi đút chiếc thẻ đó vào trong túi: “ Cảm ơn Lạc Tổng, sau này việc này giao cho tôi, tôi bảo đảm sẽ làm tốt. ” Tôi xúc động đến nỗi như sắp được chuyển nhà rồi.
97 Nhưng mà không biết tại sao mà tôi lại đen đủi như thế, chính là không có một chiếc taxi nào giống như anh hùng cứu mỹ nhân xuất hiện trước mặt tôi vậy, cứu tôi từ trong tay kẻ ôn dịch này ra.
98 Tôi xách túi đồ giống như chạy vậy, từ trên xe của Dạ Thiên Kỳ bước xuống, Dạ Thiên Kỳ hạ cửa kính xuống, nói với tôi: “ Này, đừng quên nhé, anh đợi em đó.
99 Tôi vội vàng cười xoà nheo nheo lông mày: “ tôi đâu có ý định chạy chứ, tôi chỉ là muốn nhìn bên đó xem xem, là ở đâu mà đẹp thế, muốn xem xem cách tòa nhà điện ảnh rốt cuộc bao xa! Anh cũng biết đó, tôi là người ít được ra thế giới bên ngoài mà.
100 Dạ Thiên Kỳ khẽ chớp mắt, cười một cách đáng yêu nhìn tôi, trong đôi mắt đẹp đó loé lên nét gì đó rất lạ.
Ánh mắt kỳ lạ đó, tôi nhìn không ra.
Đang muốn hỏi gì đó, nhân viên phục vụ đã bưng nồi lẩu cay thơm ngào ngạt đó lên, còn có các món thịt bò, dê, rau xanh, cá viên nữa, tôi vừa nhìn, nước miếng đã chảy ra rồi.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 111