41 “Tin tức ?” Tôi và Trần An An sững người ra một lúc.
Tôi vội vàng bật máy tính lên, mở trang web về tin tức, vừa nhìn vào màn hình, đầu óc tôi bỗng thấy choáng váng.
42 Lúc này tôi có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, xem ra chuyện này giờ đã không liên quan gì đến tôi rồi, tôi không cần phải lo lắng nữa.
Trương Bích Đình cũng chẳng xuất hiện mà lườm nguýt nữa, xem ra, cô ta cũng đã sợ Lạc Mộ Thâm rồi ?
Và lại, chuyện này bây giờ, biết đâu còn có ảnh hưởng tốt tới cô ta thì sao, tức là không có Lạc Mộ Thâm, sẽ có thêm nhiều hơn những người đàn ông thành đạt tìm đến cô ta, có khi lúc đó cô ta ngồi trong xong cười thầm cũng nên.
43 Tim tôi run lên một chút, tôi lại nghĩ đến cảnh tượng tối qua tôi nhìn thấy Trần An An và Dương Siêu cùng nhau ăn cơm thân mật.
Tôi biết tôi không nên suy đoán bạn thân của mình như thế, nhưng tôi thực sự cảm thấy hình như giữa Trần An An và Dương Siêu đã không đơn giản như thế, ánh mắt trao đổi của bọn họ căn bản không bình thường rồi.
44 Đương nhiên, lời nói đầy cảm tính của tôi khiến Trần An An hết sức cảm động, cậu ấy càng nắm tay tôi chặt hơn.
Sau khi tan làm, chúng tôi túm tụm với An An đến một nhà hàng ẩm thực Hàn ăn cơm, đương nhiên chúng tôi cũng đặc biệt mời cấp trên của chúng tôi - - Dương Siêu.
45 Khả năng do bản thân tôi không thành công, thậm chí có thể nói là thất bại đau đớn trong tình yêu, khiến cho tâm lý của tôi lúc này có chút bất thường, nếu không muốn nói là có chút biến thái.
46 Âm thanh mặc dù không to, nhưng mấy người phụ nữ bên ngoài đều nghe thấy rồi.
Mà người tình cảm thắm thiết với tôi là Trần An An rõ ràng nghe thấy tiếng tôi rồi.
47 “ Không cần đâu. ” Tôi vội vàng nói.
Không ngờ Lạc Mộ Thâm liền cao giọng: “ quay về lấy đồ đi!”
Vẫn là lời nói lạnh lùng không chút tình nghĩa đó, không tha cho bất kỳ ai làm trái ý, tôi đương nhiên cũng không dám trái ý rồi.
48 Tôi không phải trách, tôi là nói Lạc Tổng anh đừng có nói tôi như thế được không? Khi mà tôi rơi vào cảnh yếu ớt khổ sở như thế này rất cần được an ủi có được không? Ai zo.
49 Phương Trạch Vũ cười nói : "Nhụy Tử đầu lợn, tuy cô chưa gãy xương, nhưng dây chằng bị thương rồi, vẫn cần phải làm trị liệu, sau đó chịu khó tập luyện hồi phục, vì thế, cô cần phải nhập viện ngay.
50 Tôi bị anh ta làm cho ngạt thở đến nỗi không nói ra được lời nào.
" Đi vệ sinh ? " Lạc Mộ Thâm hỏi.
" Vâng. " Tôi đỏ mặt nói, haizz.
" Được, tôi dìu cô đi.
51 " Ừ. An An, cậu đừng có làm ầm lên thế. " Tôi vội nói với An An.
" Đó là một bệnh viện quý tộc mà, sao cậu lại ở đó ? " Giọng điệu của Trần An An tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
52 Anh ta còn xách rất nhiều đồ, đặt lên bàn trên đầu giường của tôi, tôi liếc nhìn, đều là những thứ bổ dưỡng đắt tiền, bao gồm tổ yến các thứ, nhìn kỹ lại lần nữa, đó chính là loại tổ yến đắt tiền nhất, quý nhất trong số các sản phẩm về tổ yến.
53 Cứ như thế, tôi vui buồn lẫn lộn ở trong bệnh viện St Mary một tuần liền.
Nói buồn là vì, Trần An An cũng không đến thăm tôi nữa, Châu Đình thì tranh thủ thời gian nghỉ đi ba tiếng đồng hồ từ nơi xa xôi đến thăm tôi.
54 Nếu tôi là người đẹp đó, có lẽ trái tim vỡ vụn rơi đầy đất rồi.
Người đẹp đó nũng nịu xấu hổ dùng nắm đấm nhỏ chạm nhẹ vào cái đầu rắn chắc của Lương Cẩn Hàn, nũng nịu nói: “ Cẩn Hàn, lại quên tên người ta rồi, người ta tên là Dương Y Y.
55 Lạc Mộ Thâm bốn anh chàng đẹp trai này, thật sự giống như là bốn ngôi sao sáng lấp lánh vậy, trên bãi cát có nhiều người như thế, vẫn hiện rõ rực rỡ như thế, không lâu sau, thu hút biết bao con mắt của người đẹp, bao nhiêu người đẹp bâu đến xung quanh bọn họ, trong đó có người đẹp khiến tôi ngưỡng mộ đố kỵ, hận đến nỗi tự vùi mình trong cát.
56 Sau khi ra đến biển, chúng tôi thật sự đi lặn nước.
Thực ra, đối với lặn nước, tôi thật sự đã nghĩ đến từ lâu, chỉ là từ trước chưa bao giờ nghĩ sẽ có cơ hội này.
57 " Tôi như thế này. . . . cũng đánh được bóng mà. " Tôi cười nói.
" Nhụy Tử, hay là cởi áo sơ mi ra đi ? Cũng không tiện đúng không ? " Tần Hạo Nhiên cười nói.
58 " Lạc Tổng, tôi có khóc đâu, anh nhìn nhầm rồi. " Tôi vội vàng nhỏ giọng biện bạch.
" Nói dối, cô nghĩ tôi mù à ? " Trọng giọng nói của anh ta vẫn chứa đầy sự lạnh lùng, " Mắt của cô đỏ hết rồi kìa, khóc đến mặt nhìn thật khó coi, muốn diễn vở Quỳnh Giao à ? "
Được rồi, tôi nhịn, trong lúc tôi đang yếu đuối như thế này, anh ta có nói thế nào, tôi cũng chẳng để tâm mà phản lại.
59 Khi mà chúng tôi đang lặn xuống đáy biển, so với ban ngày, lặn ban đêm là một cảm giác khác, mắt của chúng tôi lãnh hội được là một phong cảnh tuyệt đẹp khác.
60 Giản Doanh cười xoa nhẹ một chút chiếc thẻ có giá trị của chị ta, cười nói: “ Còn chưa hiểu à? Bạn học của em bây giờ ấy à, đã cùng với Dương Tổng cái đó cái đó rồi, rất nhiều người đều nhìn thấy nữa kìa, còn tận mắt nhìn thấy bọn họ đi vào khách sạn thuê phòng.