1 Chương 1: Cuộc gặp gỡ tình cờ đến kỳ lạ Cô chưa bao giờ quan sát anh với khoảng cách gần gũi như vậy. Khuôn mặt có đường nét của người đàn ông đó đã sớm biến mất trong những ký ức thời niên thiếu của cô.
2 Chương 2: Phản ứng liên hoàn Cho dù mười năm trước hay mười năm sau, nước chảy hoa trôi, mãi mãi không bao giờ vượt qua được khoảng cách. Trở mình liên tục đến già nửa đêm mới ngủ được nên buổi sáng cô dậy hơi muộn.
3 Chương 3: Người chịu trách nhiệm Anh đứng ở đó, cách không đến một trăm mét nhưng giống như cách cả dải ngân hà. Mặc dù cô nhìn thấy nhưng giữa họ là một khoảng không bất tận.
4 Chương 4: Việc không nên nhận lời Thật sự, có thể ngồi nói chuyện cùng nhau như thế này. . . cũng không tồi. Khi Hàn Hiểu nhập mật khẩu nội bộ, điều chỉnh nhóm dữ liệu thấy độ chính xác rất thấp, đầu óc cô trở nên trống rỗng.
5 Chương 5: Cưỡi lên lưng hổ Chờ đợi một thời gian dài là để đến thời khắc này, có thể nói “Tôi thích anh”. Đúng là cưỡi lên lưng hổ khó xuống. Hàn Hiểu nghĩ, vì sao cô lại để mình rơi vào tình huống này? Thấy một đĩa thịt kho tàu thơm ngon, không những không được ăn, ngay cả nuốt nước miếng cũng không được để lộ mà phải giả vờ như không hề có chuyện gì xảy ra.
6 Chương 6: Hai người ở hai thế giới Một người ngốc nghếch mơ giữa ban ngày suốt mười năm cần có một chiếc gậy đánh vào người để tỉnh táo lại. Hàn Hiểu biết trong mắt người khác mình là người không biết giận dữ, nếu bị đánh gãy mất răng cửa cũng chỉ biết yên lặng nuốt trôi.
7 Chương 7: Đương nhiên là thật Công việc của cô khiến cho con người cô rất rõ ràng. Những số liệu cô đã xem qua, nếu đổi thành một con số khác, chắc chắn cô sẽ nói “NO”.
8 Chương 8: Mơ giữa ban ngày Tình cảm của tôi không có cách nào nói bắt đầu hay kết thúc, tôi không thể coi đó là một trò chơi. Tôi không tham gia được vào trò chơi mà anh muốn.
9 Chương 9: Người không hiểu rõ tình hình Nếu thích. . . có lẽ một bát mỳ ờ hàng ăn ven đường cũng lãng mạn. Những màn romantic trước mắt cô chẳng qua chỉ là một chiếc áo khoác sặc sỡ để che giấu nội tâm trống rỗng mà thôi.
10 Chương 10: Lần đầu lên sàn thi công Cho dù cuối cùng không được gì, ít nhất lúc già, lật lại những tấm ảnh cũ thời niên thiếu, có thể thốt lên một câu: “Đây là người mà tôi thầm yêu suốt mười năm, rất ưu tú.
11 Chương 11: Anh hơi thích em rồi Nếu thực sự tình yêu có thể nuôi dưỡng, vì sao mình thích anh ấy lâu như thế, cố gắng đến gần anh ấy lâu như thế mà chỉ có thể nuôi dưỡng một thứ tình cảm mập mờ.
12 Chương 12: Lần đầu tiên ghen Đó là khoảng thời gian mà cô không sao chạm tới được. Họ đã ở bên nhau từng phút từng giây dưới ánh nắng ở Munich và Wurzburg.
13 Chương 13: Có gì bình tĩnh nói Dường như ngoài bản thân cô, người đó là một ngọn đèn sáng bên cạnh cô giúp cô được an ủi phần nào. Sau khi rời sàn thi công, Hàn Hiểu có một tháng nghỉ ngơi.
14 Chương 14: Bánh ga tô sô cô la Chỉ có điều. . . vì sao cảm giác này lại do người đó mang đến cho cô? Không có đường lùi, chỉ có thể ngẩng đầu đối mặt.
15 Chương 15: Anh chờ em quay về Thời gian ở bên nhau được tính bằng ngày, thời gian xa nhau cũng được tính bằng ngày. . . Bỗng nhiên Hàn Hiểu cảm thấy không thể xác định được mọi thứ.
16 Chương 16: Nơi cao nhất của sàn thi công Sự cẩn thận này biến thành thói quen, dần dần khiến cho cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi như bị bọc trong một cái kén mà không biết phải làm thế nào để cắn đứt nó.
17 Chương 17: Anh muốn ôm em Có những điều giấu kín trong lòng, không dám mong đợi rồi đột ngột đến khiến cô xao động. Lúc La Thanh Phong bước xuống cầu thang, anh nhìn thấy Vu Dương đang đứng giữa một đám người to lớn.
18 Chương 18: Chờ đợi Chú nói cho cháu biết, những người phụ nữ có trách nhiệm với công việc chắc chắn sẽ có trách nhiệm với gia đình. Trước mắt là một màn mưa trắng mênh mông, không có điểm đầu và cũng không nhìn thấy điểm cuối.
19 Chương 19: Chuyện xa xôi Có lẽ, trước tiên chúng ta sống là vì bản thân mình, nhưng thế giới vô cùng rộng lớn, tháng ngày dần trôi, sống một mình sẽ cảm thấy cô đơn, vì thế, chúng ta tự đi kiếm tìm rất nhiều điều để bù lấp cảm giác cô đơn đó.
20 Chương 20: Tại sao lại là anh? Hình Nguyên với nụ cười giảo hoạt khi cầm tách trà chanh trong phòng tranh, Hình Nguyên xách túi gai bị cô chặn ngoài cửa, Hình Nguyên trong điện thoại nói nửa đùa nửa thật “Có thời gian nhớ đến tôi”.