1 1 – Sơ Vi, cậu là người bạn duy nhất của mình. Ngày rời khỏi thành phố Z đến trường đại học nhập học, tôi và mẹ lại cãinhau. Chủ đề của cuộc cãi vã lần này là “rốt cuộc phải cất mấy nghìn tệ tiền họcphí ở đâu mới an toàn”.
2 1 – Nhịp đập của trái tim trong buổi tối đầu thu tĩnh lặng ấy nghethật xúc động nhưng lại đau buồn. Tôi không có dũng khí nói ra cảm giác có lỗi với Cố Từ Viễn hồi học cấpba.
3 1 – Chúng ta cam chịu nhẫn nhịn đau khổ trước mắt là bởi vì chúngta không có lựa chọn nào khác. Rời khỏi thành phố Z mưa gió, trở về với ngôi trường có thể nói là đơnthuần, sạch sẽ, Quân Lương bình tĩnh hơn một chút.
4 1 – Các người là lũ hèn hạ, các người sẽ không được chết yên ổnđâu!Tối hôm ấy tôi không sao ngủ được. Dường như thời gian quay trở về rấtnhiều năm trước, tôi nằm trên chiếc giường chật chội của nhà bà ngoại ở thành phốH, xoay hết bên nọ sang bên kia, nhìn bầu trời đên huyền ảo và mặt trăng như nướcbên ngoài cửa sổ.
5 1 – Cuối cùng tôi đã hiểu, tất cả buồn vui đều chỉ là tàn tro của mộtmình tôi. Tôi luôn nghĩ rằng tôi sẽ ở bên mọi người mãi mãi. Mọi người sẽ lắng ngheniềm vui và nỗi buồn của tôi.
6 1 – Vì sao… vì sao… vì sao… vì sao hết người này đến người kháclừa tôi? Buổi trưa, sau khi tan học, Quân Lương nhìn thấy một chiếc xe rất quen ởcổng ký túc xá nữ.
7 Đúng vào thời khắc nối giữa hoàng hôn và đêm tối, tôi nhận được điện thoạitừ biệt của Quân Lương. Giọng nói của cô ấy nghe có vẻ không chân thực. - Sơ Vi, bây giờ mình đang ở phòng chờ sân bay, còn mười lăm phút nữa làlên máy bay…Tôi hiểu ý của cô ấy: Cậu không cần đến tiễn mình, cho dù cậu muỗn tiễn thìcũng không kịp nữa.
8 Tôi không muốn tốn quá nhiều giấy mực để nhấn mạnh quá trình viết cuốnsách này, cho dù có gian khổ như thế nào. Đó là tính cách của tôi. Tôi không thích bán rẻ sự bi thảm của mình.