1 Chương 1: Tự khúc (Mở đầu) Trong hoảng hốt, ta cảm giác thân thể mình ko ngừng rơi xuống, giống như là đang khát vọng cầu xin được giải thoát. Trong tuyệt vọng, cả người ta bị hai loại lực xé rách, vỡ thành từng mảnh, vẫn là đau đớn, nhớ tới oán hận, nhớ tới.
2 Chương 2: Gặp lại Thiên Vết thương cũ không dấu vết Ba năm sau Ta ngồi trên ghế đàn hương, đang cầm trà Long Tỉnh yêu thích nhất, chịu đựng gần hai canh giờ bị Hoán Linh tàn phá tinh thần.
3 Chương 3: Tỉnh mộng như trước Tin chiến thắng từ chiến trường biên cương truyền tới kinh thành, cuối cùng bầu không khí lo lắng ở kinh thành cũng tản đi.
4 Chương 4: Tương tư đã sâu Một ngày trời ây nhạt, xe ngựa chen chúc đợi chờ trước cửa Lan phủ chật như nêm như cối, nước chảy không lọt. Nương cúi đầu đi trên đường đá xanh, bước chân có chút hỗn độn.
5 Chương 5: Tình này khó gửi Trúc ngoài cửa sổ, sau cơn mưa nhiều hoa mới nở, hương thơm ngào ngạt Trong màn lụa, người đã say giấc nồng. . . . . Ta buông tay của Vũ Văn Sở Thiên ra, nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt nhẹ lên hàng mi thanh tú của hắn.
6 Chương 6: Bầu trời cô độc Vũ Văn Sở Thiên giơ tay lên, giống như là muốn an ủi nàng, do dự chốc lát, cuối cùng lại để xuống, lạnh lùng nói: "Đúng, ta thừa nhận ta thực có lỗi với ngươi, ngươi muốn trách ta thế nào đều là chuyện phải làm.
7 Chương 7: Trong lúc bỗng nhiên Bắt đầu từ ngày mai, cuộc sống liền không thể bình ổn rồi. Nương không cho Hoán Linh ra khỏi phủ, lý do rất đơn giản: "Hắn không thương ngươi, hắn là đang gạt ngươi!" Hoán Linh không khóc náo, một mình ngồi ở trong phòng, hai mắt nhìn thẳng một vị trí thật lâu.
8 Chương 8: Vẫn như lúc nhỏ "Ta thật sự chính là Vũ Văn Lạc Trần. " Ta không có bất cứ hy vọng nào hỏi hắn: "Ngươi sẽ không lầm chứ?" "Ta cái gì cũng có thể lầm, duy chỉ có chuyện ngươi là muội muội của ta, quyết không thể sai.
9 Chương 9: Nửa mê nửa tỉnh Nửa mê nửa tỉnh, ta nghe có người gọi ta, khe khẽ đẩy ta. Ta không muốn mở mắt ra, muốn cố gắng ghi nhớ mỗi một màn, mỗi một đoạn chuyện xưa.
10 Chương 10: Giai nhân vẫn như trước "Sẽ không. . . . . . Ta cái gì cũng không muốn biết!" Từ trong mộng thức tỉnh, nhìn thấy nương bên giường chau mày lo lắng, ta vội vàng nắm lấy cánh tay của nàng liều mạng lay động: "Nương, ta không muốn biết quá khứ đã xảy ra chuyện gì, nương đừng để cho ta nhớ được, Thiên Sầu tận ở đâu? Nương.
11 Chương 11: Tìm tìm kiếm kiếm Ta đang chìm trong sự vui sướng chưa kịp lấy lại tinh thần, thì bị người dùng lực đẩy ra. Ta lui lại mấy bước miễn cưỡng đứng dậy, vừa xoa chỗ cánh tay bị đụng đau vừa quan sát bọn họ.
12 Chương 12: Gặp lại nơi nào Là hắn, thật sự là hắn! Đã từng vô số lần ảo tưởng tình cảnh gặp lại hắn, cho là mình sẽ khóc lớn, sẽ bày tỏ tư niệm cùng ủy khuất, nhưng khi chân chính đối mặt với hắn, hết thảy đều không quan trọng, duy nhất quan trọng chính là có thể nhìn thấy hắn như vậy, cảm nhận được mùi vị, hơi thở của hắn.
13 Chương 13: Trăm hoa khắp nơi Tiếu Nhã Các, tùy ý có thể thấy được biển hiệu mạ vàng, bất cứ lúc nào cũng tràn đầy tao nhã, nó nổi tiếng cũng không phải bởi sự rực rỡ xa hoa, càng không phải vì giá tiền ngất ngưởng khiến người ta chùn bước, mà bởi vì là nó là sản nghiệp của thiên hạ đệ nhất trang.
14 Chương 14: Nhìn nhau không nói Vạt áo cởi ra, áo ngoài của ta theo bả vai trượt xuống. Ta mê man mở mắt ra, hắn đang nhìn ta, hai tay nắm thật chặt. .
15 Chương 15: Đèn đóm leo lét Ta thậm chí quên gõ cửa, liền trực tiếp đẩy cửa vọt vào phòng của ông ngoại. Áo choàng chỉ bạc, cẩm sam thêu gấm, nổi bật lên mái tóc màu đen như nước sơn.
16 Chương 16: Phù Vân trở thành ác nghiệt Ngồi lên xe ngựa, nhìn thấy Lục gia ở sau lưng, nhìn thấy Lục Khung Y đứng dưới xe ngựa vẫy tay với ta, vẫn không thể phân rõ đây là thực hay là mộng.
17 Chương 17: Nhu tình lượn quanh ngón tay Thanh âm đập cửa của Tuyết Lạc ở bên ngoài lại lớn thêm chút. "Tiểu Trần? Ngươi không sao chứ?" "Ta không sao! Ta còn đang.
18 Chương 18: Kim phong ngọc lộ Đông đi xuân tới, ta mỗi ngày đứng ở đỉnh núi nhìn hướng hắn rời đi, chờ hắn trở lại. Thật ra mỗi lần hắn rời đi cũng sẽ nói cho ta biết cần mấy ngày, hơn nữa cũng sẽ trở lại đúng hẹn, nhưng ta vẫn thích mỗi ngày chờ như vậy, hy vọng hắn có thể trở lại sớm một chút, nhìn thấy hắn sớm một chút.
19 Chương 19: Hoa đào mới nở Xuân mới vừa tới, hoa đào mới nở, liễu rủ lả lướt, cánh vật đều trở nên diễm lệ bất quá dưới tàng cây có một giai nhân vừa khóc vừa kể lể.
20 Chương 20: Mới quen mây mưa Ta sờ sờ tim của mình, nơi đó đã không thể nhảy lên nữa. Hắn nói để cho ta trở thành nữ nhân của hắn, ta có một vạn lý do cự tuyệt: Hắn là ca ca ruột của ta, chúng ta sẽ bị thế nhân khinh thường phỉ nhổ.