1
Núi Vân Vọng đứng cao ngất giữa không trung, màu xanh um tươi tốt tiếp nối mây trời, đưa mắt nhìn lại chỉ thấy hé lộ một góc, không rõ màu vốn có.
2
Ngay khi các sư huynh đệ nhón chân chờ đợi, cuối con đường dài kia chợt có tiếng động truyền tới, mọi người lập tức nín thở, Đại sư huynh mà họ đang chờ đã đến.
3
“Sư phụ, lần này ngài ở bích cốc bao lâu?” Nhìn Tùng Sơn đạo nhân, Sở Lương Âm liền che giấu đi ánh mắt sắc bén lúc trước, dịu dàng cung kính.
Tùng Sơn đạo nhân cũng từ ái nhìn nàng, “Chỉ mới nửa tháng thôi.
4
“Nói như vậy, lễ vật thất sư thúc tặng cho sư công cũng là phượng y đan. Ly Phong hổ thẹn, để sư công và thất sư thúc chê cười rồi. ” Nói xong, hắn đưa bình sứ còn cầm trong tay cho Nhĩ Tương cất vào trong hộp gỗ, xem ra hắn không muốn mất thể diện hơn nữa.
5
Từ trên núi đi xuống, qua đài luyện võ là vào đến cổng Tùng Vụ môn, cổng vòm được xây theo lối kiến trúc cổ xưa, cao chừng hai thước, đập vào mắt là ba chữ lớn ‘Tùng Vụ Môn’ được khắc trên đá, Sở Lương Âm đã sống ở đây mười ba năm, tuy xa nơi này năm năm, nhưng tất cả vẫn quen thuộc như trước.
6
Có rất nhiều môn phái đến chúc mừng đại thọ trăm tuổi của Tùng Sơn đạo nhân, thậm chí người nhà quan cũng đưa lễ vật đến, những thứ này càng chứng tỏ địa vị của Tùng Vụ môn ở Đại Tề.
7
“Sở Lương Âm, cô nói chuyện chú ý một chút, khẩu vị của ta mà nặng thế à? Không phải hắn là sư điệt của cô sao, ta gặp hắn ở Sơn thành, ta vốn nghĩ hai người là đồng môn mà ta với cô lại là bằng hữu, gặp nhau chắc chắn chắn sẽ như người nhà, ai ngờ sư điệt kia của cô lại giả vờ đứng đắn, ta chỉ mới sờ tay hắn thôi mà hắn làm giống như ta sẽ lây bệnh cho hắn vậy, tránh ta như tránh tà.
8
Edit: Tịch Liêu
Lúc này trong mắt Hoành Hạ hai nữ nhân trước mặt giống hệt như hai ma quỷ, hắn gian nan nuốt nước miếng, gật đầu xoay người bỏ chạy.
9
Hôm nay là đại thọ Tùng Sơn đạo nhân, trời còn chưa sáng, Sở Lương Âm đã thức dậy, từ Yến Xích Phong đi đến nơi ở của Tùng Sơn đạo nhân.
Ban đầu Sở Lương Âm chỉ tính một mình lên núi, không ngờ đi được nửa đường đã thấy Ninh Chiêu Nhiên lẽo đẽo theo sau, nàng oán trách Sở Lương Âm đi cũng không gọi mình, “Làm sao ta có thể bỏ qua cơ hội gặp Tùng Sơn đạo nhân vô cùng phong thái?” Trái lại lý do của nàng cũng rất nhiều.
10
Thời gian sắp đến, từng đoàn người nối tiếp nhau từ Song Phong đi xuống, Tùng Sơn đạo nhân và Trí Tuệ đại sư dẫn đầu, theo sau là nhóm đồ đệ Thiếu Lâm tự, hòa thượng Tịnh Không vẫn trừng mắt nhìn Ninh Chiêu Nhiên, Sở Lương Âm vội kéo nàng đi phía sau, tránh để nàng phải gây chuyện.
11
Đều nói người giang hồ không câu nệ tiểu tiết, sau khi khai tiệc mấy canh giờ, toàn bộ những người ở Thiển Đài đều say khướt hết, Tùng Sơn đạo nhân và Trí Tuệ đại sư chỉ ngồi đây nửa canh giờ liền rời đi, chuyện còn lại đều giao cho mấy sư huynh trong môn lo liệu, Sở Lương Âm vẫn lạnh nhạt ngồi đấy, quả thật là không chú ý chuyện vặt vãnh, lặng lẽ đứng lên, liếc nhìn Ninh Chiêu Nhiên rồi bỏ đi.
12
Mạc Thành Hiêu lui về phía sau vài bước, đưa tay ra dấu trong không khí, đám người đang bao vây Sở Lương Âm và Ninh Chiêu Nhiên đồng thời nhào lên, binh khí trong tay sáng loáng hiện rõ khí thế bức người.
13
Lễ hội hoa mẫu đơn ở Tấn thành là ngày hội đặc biệt nhất ở Giang Nam Đại Tề, bởi vì khí hậu và độ ẩm bốn mùa ở Tấn thành vừa phải, hơn nữa rất phù hợp với sinh trưởng của cây mẫu đơn.
14 Một bữa cơm này, Ninh Chiêu Nhiên bình thường rất ồn ào lại im lặng không nói. , Sở Lương Âm ngược lại thỉnh thoảng nói một hai câu với Gia Cát Vô Phạm, nhưng thái độ của Gia Cát Vô Phạm vô cùng tốt, ăn không nói ngủ không nói được hắn phát huy đến trình độ cao nhất, Sở Lương Âm nói chuyện với hắn, hắn chỉ gật đầu hoặc nhỏ tiếng trả lời một câu, khiến Sở Lương Âm cảm thấy thật tẻ nhạt.
15 “Ây ui, sáng sớm đã được ăn cháo trắng, cuộc đời đúng là quá tốt nhỉ?” Ninh Chiêu Nhiên đẩy cửa phòng Sở Lương Âm, mùi cháo lan tỏa khắp phòng, bàn bên cạnh, Sở Lương Âm đang ăn cháo, trước mặt là bản tử trống rỗng, nhưng căn cứ vào hương vị, chắc chắn là há cảo.
16 “Công tử!” “Công tử!”
Hoành Hạ và Nhĩ Tương đồng thời kêu lên, mắt thấy bóng dáng Nguyệt Ly Phong đang ở giữa không trung sẽ trực tiếp rớt xuống ngay bụi cây sát vách tường trong tiểu viện, thế nhưng ngay lúc mắt lạnh nhìn một cước đạp Nguyệt Ly Phong té ngã vào bụi cây, Sở Lương Âm lại bị Nguyệt Ly Phong lôi xuống theo.
17 Trên đường đi có rất nhiều phong cảnh đẹp, mặc dù chưa vào Tấn thành, nhưng mà dọc đường có thể thấy người đi đường chỉ cần từ hướng Tấn thành ra thì trên tay đều có cầm hoa mẫu đơn, màu sắc đóa hoa tươi tắn, khiến những bông hoa khác cũng phải tự ti nở ra, không hổ là vua của các loài hoa.
18 Bên trong Tấn thành nhộn nhịp dòng người tấp nập, từng đoàn người đi trên đường khiến người ta không kịp nhìn, nhưng đâu đâu cũng có thể thấy hoa mẫu đơn, làm cho trong thành đang nhộn nhịp trong nháy mắt như được tô điểm thêm vẻ đẹp tráng lệ.
19 “Lão huynh à, sao huynh lại thiếu kiên nhẫn thế? Đợi muội có nửa canh giờ thôi đã chịu không được rồi, thật đúng là…” Ninh Chiêu Nhiên tiêu sái bước đến kéo ghế ngồi xuống, nhìn thân thể cường tráng của Ninh Tùy Phong, tràn ngập tức giận nóng nảy, càng nhìn càng cảm thấy hắn và Sở Lương Âm cực kỳ giống nhau, hai người này đúng là có đức hạnh, làm gì cũng không có kiên nhẫn, hơn nữa mở miệng ra là thấy mắng chửi người khác.
20 Mùi hương cỏ ‘mông mông’ càng lúc càng nồng đậm, Sở Lương Âm chậm rãi đi tới, chỗ mấy bụi cây rậm rạp, đập vào mắt là những đóa hoa của cỏ ‘mông mông’ màu tím trên mảnh đất, là mùi thơm của cỏ ‘mông mông’, nhưng mà càng ngửi lâu sẽ cảm thấy như ngửi ma túy, chất nhựa của cỏ mông mông này có tác dụng tương tự như ma túy, chỉ là tác dụng này quá nhỏ, trừ khi được tinh luyện lại, nếu không, công dụng sẽ không lớn.