1 Edit + Beta: Rùa Tuki“Lâm Tử Dương, có phải anh yêu người khác rồi không?” Đỗ Cận mặc một chiếc váy trắng đứng trước mặt người đàn ông một thân âu phục.
2 Lục Mạn ngồi cạnh Mục Khiêm Thư gần nửa tiếng đồng hồ, ngoại trừ ban đầu gật đầu nở một nụ cười thân thiện với cô, cô cũng không đào được bất kỳ thông tin liên lạc gì.
3 Sau hôm Đỗ Cận nhận được thông báo cô liền chạy đến công ty báo danh, con đường này chính cô đã đi qua hơn ngàn lần, mặc dù chưa từng bước chân vào bên trong công ty, thế nhưng khi đó bởi vì Lâm Tử Dương, cô cũng đã tới rất nhiều lần.
4 Kể từ khi biết người xem mặt kia là BOSS, Đỗ Cận đi làm cực kỳ thận trọng, thở cũng không dám thở mạnh một cái. Cũng may người làm ở công ty tương đối nhiều, muốn gặp BOSS cũng không phải chuyện dễ dàng.
5 Trong căn phòng khoảng hơn hai mươi mét vuông, giấy dán tường cùng đa số đồ dùng trong nhà đều là màu xám. Trong phòng ngoại trừ một chiếc giường lớn đủ để bốn người nằm, chỉ có hai chiếc tủ đầu giường.
6 Nhà Mục Khiêm Kỳ tọa lạc tại vùng ngoại ô, Đỗ Cận chạy hai tuyến xe buýt mới đến nhà của Mục Khiêm Kỳ. Nhìn xe buýt lắc lư lắc lư rời đi, Đỗ Cận chỉnh sửa lại quần áo của mình, xác định không có vấn đề gì mới đi về phía căn biệt thự.
7 Ngày hôm sau khi Đỗ Cận đến văn phòng chợt nghe được các đồng nghiệp ở sau lưng nói xấu cô. Trong mắt còn có chút đùa cợt, khi nói chuyện với cô thì đứng cách cô rất xa.
8 Đỗ Cận và Lục Mạn vừa đi ra thì nhìn thấy Mục Khiêm Thư đang khoang tay tựa vào xe đứng xa xa nhìn các cô. Đỗ Cận nhớ Mục Khiêm Thư nói sẽ đến tận nhà đón cô, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác được xem trọng.
9 Mấy ngày đây công việc ở công ty tương đối nhiều, Đỗ Cận nghe nói sắp tới đây sẽ có buổi tiệc hàng năm. Ngoài những đồng nghiệp trong văn phòng, trên cơ bản khi Đỗ Cận đi ra ngoài đã không còn bắt gặp những ánh mắt khác thường, chuyện này làm cho tâm tình cô tốt lên rất nhiều.
10 Năm giờ rưỡi Đỗ Cận ra khỏi cửa Hoa Tư chờ taxi. Một lúc cô lại nhìn đồng hồ một lần, dáng vẻ có chút sốt ruột. Vị trí của Hoa Tư cũng không khó tìm nhưng thường ngày các đồng nghiệp đều tự đi xe của mình, khó khăn lắm mới đón chiếc taxi, Đỗ Cận đợi hai mươi phút mà vẫn không thấy chiếc nào, cô có chút mệt mỏi.
11 Đỗ Cận ngồi trong chiếc xe màu đen của Mục Khiêm Thư. Không gian trong xe rất lớn, Đỗ Cận ngồi ở vị trí phụ lái, ở vị trí của cô chỉ cần cúi thấp đầu sẽ dễ dàng trông thấy ngón tay thon dài của Mục Khiêm Thư đặt trên vô lăng.
12 Một tuần sau khi Đỗ Cận đến công ty thì nghe nói về chuyện tăng ca năm mới, cô khẩn trương hỏi Trương Mẫn có phải sẽ sắp xếp cho người mới trực không.
13 Tâm tình Đỗ Cận buồn bực, ngồi trong xe xóc nảy càng khiến đầu cô thêm hỗn loạn. Cô cũng không hỏi Mục Khiêm Thư đi ăn ở đâu, đến khi xe ngừng lại mới phát hiện đây là khu phố ăn vặt.
14 Thời điểm Đỗ Cận về đến nhà, Lục Mạn vẫn chưa về, cô rửa mặt rồi lên giường nằm, cảm giác không chân thật, khi nãy gương mặt cô đỏ bừng nói ra câu kia, trong mắt Mục Khiêm Thư rõ ràng lóe lên ý cười.
15 Ngày hôm sau khi Đỗ Cận đi làm liền nhìn chằm chằm chỗ ngồi Tả Tiểu Lôi đến nửa ngày, Trương Mẫn đi đến vỗ vai Đỗ Cận: “Sao vậy?”Đỗ Cận thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Trương Mẫn: “Không có gì.
16 Khi Đỗ Cận đi đến Vạn Di thì trời đã tối, gần bước sang năm mới, trên đường bày bán đầy những câu đối và đồ tết, Đỗ Cận vô cùng trầy trật mới đi qua hết được con đường này.
17 Đỗ Cận và Lục Mạn đưa Lục Minh Trầm đến bệnh viện, may mắn chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại. Nhưng bác sĩ vẫn dặn dò ở lại một đêm để quan sát.
18 Ngày hôm sau là chủ nhật, Lục Mạn đã sớm rời giường đi tìm Lục Minh Trầm. Nói là muốn đi qua nhận lỗi, hỏi Đỗ Cận có muốn đi cùng không, Đỗ Cận hừ hừ hai tiếng, ủ trong chăn cảm thấy không khí ngoài lạnh như băng, một chút hứng thú rời giường cũng không có.
19 Bữa tối gồm sáu món một canh, mọi người vây quanh bên bàn ăn lớn, Mục Khiêm Thư ngồi đối diện với Đỗ Cận. Đỗ Cận thích ăn cá kho tàu, nhưng khi ăn thường hay bị hóc xương cá.
20 Bất tri bất giác đã qua hai ngày, trong công ty phụ nữ trang điểm kiều diễm xinh đẹp ngày càng nhiều. Đỗ Cận đi đến đâu cũng ngửi được mùi nước hoa nồng nặc.