41 “Âm u quá !!” Ninh Chiêu Nhiên để lộ vẻ mặt ghét bỏ, nàng không thích tiếp xúc với những nơi như thế này, vừa âm u vừa lạnh lẽo, rõ ràng chẳng có gì hết, nhưng nó vẫn khiến người ta rợn cả tóc gáy.
42 Toàn thân Nguyệt Ly Phong ưu nhã bắt mắt, nơi lạnh lẽo u ám như thế cũng không hề ảnh hương đến hơi thở khoan khoái của hắn, tựa như ánh trăng vĩnh viễn thanh nhã cao quý, khiến người ta không dám ngẩng đầu hay dễ dàng khinh nhờn.
43 Mặt trời ngã về tây, đám người Sở Lương Âm mới chịu rời khỏi nghĩa trang, lúc gần đi Sở Lương Âm còn không quên căn dặn Hoành Hạ nhớ đóng kỹ cửa nghĩa trang, Hoành Hạ có chút không vui, nhưng lúc định đóng cửa phát hiện có bóng người lượn lờ trong nghĩa trang, vặn vẹo dữ tợn, dọa hắn giật mình, nhanh tay đóng cửa lại, ba chân bốn cẳng chạy, gia nhập vào đám người rồi mới thấy yên tâm, trong lòng không ngừng lẩm bẩm a di đà Phật, xem ra chỗ đó thật sự có quỷ.
44 Hoành Hạ và Nhĩ Tương bưng điểm tâm đi lên tới lầu, liền nhìn thấy cảnh tượng Sở Lương Âm đang ôm bảo kiếm đứng ngay trước cửa phòng Nguyệt Ly Phong, cửa phòng mở lớn, nàng đưa lưng về phía gian phòng, đối với tính cách của nàng, hai người Hoành Hạ và Nhĩ Tương dường như đã đoán được chuyện gì đã xảy ra.
45 “Mấy huynh ở đây nói chuyện có thu được kết quả gì không? Cuối cùng đã có tung tích của Vân Liệt Triệu chưa?” Bên kia vẫn thân thiện ân cần thăm hỏi, Sở Lương Âm ở bên này thì thầm hỏi Chung Ẩn, tuy nói nhỏ, nhưng cũng để cho người khác nghe được.
46 “Mặc dù nhiều ngày qua chưa tìm được những manh mối rõ ràng nào, nhưng ít ra cũng thu được một vài thứ có giá trị. Người đâu mang lên đây. ” Lời Mạc Thiên Tuyệt vừa thốt ra, khiến mọi người ở đây vô cùng kinh ngạc, hóa ra cũng có manh mối đấy chứ.
47 Sở Lương Âm cau mày, vẻ mặt phiền chán nhìn Nguyệt Ly Phong, “Làm sao?” Nàng mở miệng, nhưng cũng không gây ra tiếng động, âm thanh chỉ đủ để Nguyệt Ly Phong biết nàng nói cái gì.
48 Mạc Thiên Tuyệt an bày chỗ nghỉ ngơi cho mọi người trong Mạc phủ, buổi tối còn tổ chức dạ tiệc, các môn các phái theo sự chỉ dẫn của hạ nhân đến những biệt viện khác nhau đã được bố trí sẵn.
49 Hoành Hạ và Nhĩ Tương đi theo Nguyệt Ly Phong đến đại sảnh Mạc phủ, vòng qua tiểu đình Thúy Trúc, bước dọc theo hành lang tĩnh mịch, mặt trời ảm đạm ngả về tây, ngọn đèn le lói treo cao, dịu dàng soi sáng đến cuối hành lang, cái nóng bức ban ngày dường như đã nhường lại mát mẻ cho màn đêm huyền bí.
50 “Bạch tiểu thư, cô thích nơi này sao? Mạc phủ ở Lan Châu chỉ là một trong những phủ đệ nhỏ thôi, ngày thường chỉ dùng để làm nơi nghỉ chân, sao có thể lọt vào mắt Bạch tiểu thư được chứ? Nếu như sau này có cơ hội, Thành Hiêu nhất định sẽ mời Bạch tiểu thư đến Mạc phủ Bình Dương, Thành Hiêu chắc chắn sẽ tiếp đón chu đáo.