1 “Mẹ à, mẹ nói thật với con đi, ba con là ai vậy. Ba con có là tội phạm giết người thì con cũng không sao đâu. ”
Điền Bảo Bảo cầm ipad bước đến gần Điền Kỳ Kỳ.
2 Ngày hôm sau, Điền Kỳ Kỳ rất đúng hẹn, đến khách sạn Đế Quốc. Điền Kỳ Kỳ vô cùng kinh ngạc, quả nhiên là khách sạn năm sao cao cấp xa hoa, từ bên ngoài nhìn vào, người nào cũng sẽ choáng váng.
3 Editor: Heo Cute và Khánh già
Chiếc máy bay chậm rãi đáp xuống sân bay quốc tế Ninh Thành.
Bảy năm rồi, Điền Kỳ Kỳ mới được lại hô hấp trong không khí quen thuộc này.
4 Editor: Heo cute and Miuomin
Đây là lần thứ n Điền Kỳ kỳ bị đứa con trai bảy tuổi của mình xem thường. Ngồi trên xe taxi, cô vẫn luôn cúi đầu, nghe con trai ân cần dạy bảo.
5 Editor: Bông Béo
Beta: Heo cute
Lâm Dật ung dung bước vào thang máy dành riêng cho giám đốc. Guơng mặt anh giống như pho tượng cổ Hy Lạp, không có bất cứ biểu cảm gì, nhưng lại toả ra một sự lạnh lẽo chết người.
6 Editor: Miuomin
Beta: Heo cute
“Mẹ, mẹ đã về rồi! Phỏng vấn thế nào rồi ạ?” Nghe thấy tiếng mở cửa, Điền Bảo Bảo biết Điền Kỳ Kỳ đã về, vội chạy ra hỏi.
7 Editor: Heo cute
Thân thể người đàn ông bị người kia ôm lấy, hô hấp càng lúc càng dồn dập. Bộ ngực mềm mại cọ nhè nhẹ vào ngực anh, động tác ám muội vô cùng.
8 Editor Heo Cute
Lúc đó Lâm Dật vừa rời khỏi quán bar.
“Hả? Mày nói ai?” Điền Kỳ Kỳ không nghe rõ Lôi Vũ nói, cô đưa tai đến gần, mơ màng hỏi lại.
9 Edit by Miuomin
Beta by Heo
“Kỳ Kỳ…. ” Một giọng nói mang một chút bi thương nhưng vẫn cứng rắn vang lên ở sau lưng cô. Điền Kỳ Kỳ lại vờ như không nghe thấy, càng lúc càng bước nhanh hơn.
10 Edit by Mioumin
Beta by Heo
“Sao vậy? Nhìn bộ dạng của mày như bị ai chọc vậy? Ai chọc mày?” Điền Kỳ Kỳ luôn là người như vậy, có tâm sự gì cũng biểu hiện hết lên mặt.
11 Edit by Miuomin
Beta by Heo
“Đúng rồi, chú Lâm, đây là quà mà con tặng chú, chú nhất định phải nhận lấy đấy! ” Điền Bảo Bảo sau khi ăn uống xong, mới nhớ lại lí do bàn đầu khiến mình đến đây.
12 Editor: Heo Cute
“Rebecca, cô nhìn tôi như vậy làm gì, mặt tôi dính cái gì à?” Sáng sớm Điền Kỳ Kỳ đến văn phòng của Rebecca thì gặp ánh mắt kì lạ của cô ấy, khiến Điền Kỳ Kỳ cảm thấy không được tự nhiên.
13 Editor: Heo Cute
“Sao em lại tới đây? Không nói trước tiếng nào?” Lâm Dật ngẩng đầu, thấy Phạm Thiên Du mặc một bộ váy hoa dài đứng trước mặt mình. Vốn đang là mái tóc đen dài, không biết cô đã nhuộm sang màu vàng, uốn đuôi, bộ váy kia bó sát thân thể, khoe những đường cong quyến rũ chết người.
14 Editor: Heo Cute
Mấy ngày nay, Điền Kỳ Kỳ vắt nát óc cũng không nghĩ ra ý tưởng gì cho thiết kế mừng thọ cho Lâm lão gia. Đêm khuya, cô đeo kính ngồi ở thư phòng, chiếc kính đã rơi xuống chóp mũi, Điền Kỳ Kỳ vẫn đăm chiêu suy nghĩ.
15 Editor: Heo cute
“Điền tiểu thư, mời ngồi. ” Lâm Dật nói ra một câu đầy sức hút, cứ như rót mật vào tai, làm Điền Kỳ Kỳ giật bắn người, cảm giác như có một mạch điện xuyên qua thân thể, vào thần kinh, chạm đến từng mạch máu.
16 Editor: Heo cute
“Hả? Đúng không? Hôm nay là sinh nhật em thật à?” Điền Kỳ Kỳ ngạc nhiên vô cùng. Thời gian trôi nhanh thật. Chung quy cũng chỉ có anh, chỉ có anh luôn nhớ rõ ngày sinh nhật của cô.
17 Editor: Heo cute
Vì chuyện sinh nhật, Điền Kỳ Kỳ đã quên chuyện của Lâm Dật. Nhưng khi đến công ty, chuyện ở văn phòng giám đốc cứ như vừa mới xảy ra, khiến Điền Kỳ Kỳ bất an.
18 Editor: Heo cute
Đối với những việc xảy ra hôm qua, cô cần phải có thời gian để điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Dù cô phải chịu đựng thế nào cũng nhất định không nói ra bí mật về Điền Bảo Bảo.
19 Editor: Heo cute
Rebecca khen Điền Kỳ Kỳ không ngớt lời, cô ấy luôn thuần khiết, trong sáng, không hề dính một chút bụi bặm. Nhưng các bản thiết kế của cô không hoàn toàn thoát ly phàm tục, cô phác hoạ ra mỗi chỗ một góc cạnh, sắc bén như một viên kim cương, làm người khác phải kinh ngạc, làm thế nào để tích lũy, làm ra được những tác phẩm đầy thâm ý kia.
20 Editor: Heo cute
Có chút không đành lòng, nên Lâm Dật nhàn nhạt an ủi. Nhưng mà, Lâm Dật nói thế lại làm Điền Kỳ Kỳ càng thêm bất an, anh sao có thể biết đến sự tồn tại của Điền Bảo Bảo? Hay là anh đã biết hết tất cả? Nhưng anh rõ ràng là không nhớ mình mà.