1 "Họ tên" Nữ bác sĩ trong trang phục phẫu thuật màu xanh lam với khuôn mặt không chút cảm xúc hỏi. Cô gái đứng trong phòng phẫu thuật khẽ mở đôi môi khô nứt của mình trả lời: "Nhan Như Y---".
2 Khi cởi hết tất cả không còn mảnh vải che thân. Y nằm trên chiếc bàn phẫu thuật dài, sắp mất đi đứa bé khiến cho nỗi sợ hãi, đau đớn mãnh liệt trào dâng lan ra khắp các dây thần kinh của cô.
3 Đời này cô có ít nhất một lần vì anh ta mà quên đi chính mình, cô không mong đợi kết quả, không mong anh ta có thể yêu cô, đồng hành cùng cô, chỉ mong ở thời khắc đẹp nhất của đời mình gặp được anh ta….
4 “Dạ!” Trợ lý vội vàng móc điện thoại ra, thuần thục bấm một dãy số. Qua vài tiếng chuông điện thoại liền được thông: “Cảnh sát Chu, người nhà của nạn nhân vừa nãy hiểu lầm chúng tôi là người gây ra tai nạn không cho chúng tôi đi! Ngài có thể qua bên này, giải thích với cô ấy một chút được không? Hoắc tổng đang có việc gấp cần đi làm….
5 “Aizz, sao ngài lại nói như vậy chứ, Nước ta từ trước tới nay luôn đề cao những người có tấm lòng nhân hậu giúp đỡ người khi hoạn nạn, vậy mà sao lại để cho người tốt như Hoắc tổng đây chịu sự hiểu lầm lớn như vậy.
6 Bên này Nhan Như Y đang trả lời cảnh sát nên không có chú ý tới. Hoắc Doãn Văn đúng nhìn cô một lúc sau đó mới lên xe rời đi. “Đi thôi” anh nói với tài xế, mặc dù anh mới 28 tuổi nhưng giọng nói trầm ổn của anh lại mang một loại khí thế bức người.
7 Cho tới bây giờ, cô luôn là niềm kiêu hãnh của cha mẹ, từ khi học tiểu học cô luôn đứng đầu lớp, năm 14 tuổi cô xếp thứ nhất trong trường chuyên của huyện, năm 16 tuổi cô đỗ vào trường đại học B danh tiếng nhờ thành tích cao.
8 Vì trong phòng bao này là phòng VIP, chuyên phục vụ các vị chức cao bàn bạc công việc nên bên cạnh mỗi người sẽ có một người đứng bên rót rượu. Người đàn ông mà Nhan Như Y phục vụ khoảng trên 40 tuổi, bụng to với cái đầu bóng loáng (hói ấy ạ), nhìn thái độ của ông biết ngay là quan to.
9 Khi cô đang nhìn anh ta, anh ta cũng đưa mắt về phía bên này, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung. Có lẽ vì không khí trong này bao phủ hơi men nên ánh mắt của Nhan Như Y không khỏi nóng lên.
10 Thời gian kế tiếp Nhan Như Y đứng bên cạnh phục vụ Hoắc Doãn Văn. Trong lúc không để ý, từ trên người anh ta mùi nước hoa xen lẫn mùi thuốc lá bay vào mũi cô, mùi hương ấy không hề khó ngửi mà còn làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
11 Nếu không thể lái xe tuyệt đối sẽ không lái?Cô thật sự rất muốn hỏi anh ta rằng anh ta thật sự biết mình đã uống nhiều rượu sao? Anh ta có thể khống chế mình làm gì và không thể làm gì sao? Không phải là muốn làm gì thì làm cái đó chứ ?Thế nhưng ánh mắt của anh rất tỉnh táo lái xe hướng về phía trước.
12 Chiếc Mercedes vững vàng dừng ở trước cửa bệnh viện. Nhan Như Y tháo dây thắt an toàn mở cửa xuống xe. “Cám ơn Hoắc tổng, tôi đi lên đây, tạm biệt”Hoắc Doãn Văn ngồi ở trên vị trí tài xế không có ý muốn xuống xe.
13 Hoắc Doãn Văn dẫn cô đến một nhà hàng mang phong cánh cổ kính, trong phòng ăn được lắp đặt tinh xảo rất đẹp mắt. “Cô thích ăn gì?” Anh đem thực đơn đưa cho cô, mặt vẫn âm trầm tức giận.
14 Làm việc theo cảm tính kết quả chính là đau lòng a – bây giờ đêm đã khuya xe buýt không còn, cô cần phải về nha, nhà cô thuê ở một địa phương nhỏ, từ đây về nhà cô đi taxi hết hơn một trăm khối cô thật sự sai lầm rồi!“Ngu ngốc, mình thật sự rất là ngu ngốc!” Vừa vào đén cửa tháo giầy, cô ném mình vào ghế salon tức giận mắng mình.
15 Ban đêm cô không thể ngủ được nên mở laptop ra muốn online một lúc, chiếc laptop kim loại màu đỏ bề ngoài nhìn rất tinh xảo và đẹp, máy tính xách tay này là vào năm cô học đại học năm nhất người hảo tâm tài trợ luôn giúp đỡ cô đưa cho cô.
16 Phía bên kia phát ra biểu cảm ‘bàn tay dùng sức nắm chán’ kèm theo lời nhắn. “Đắc ý đi, con nên đi ngủ rồi!”Một rưỡi , trời đã rạng sáng, chính rưỡi cô còn có phỏng vấn, cô thật sự nên đi ngủ rồi.
17 Phỏng vấn sẽ có 5 phút kiểm tra văn nói, điểm mạnh của Nhan Như Y chính là văn nói. Kể từ khi có máy tính, cô và Uncle thường xuyên chát voice với nhau, bị anh ta chỉ bảo, phần phát âm của cô không khác người địa phương của Mỹ nha.
18 “Vậy rốt cuộc anh có băng qua đường hay không?” Như Y tiến lên một bước xác nhận hỏi thăm bạn trai. “Dĩ nhiên là không, đụng anh là một chiếc Land Rover, đoán chắc đối phương là người có tiền có thế chắc chắn sẽ bao che cho bọn họ!” Từ Nhất Minh phẫn hận nói.
19 Rốt cuộc tầm mắt của anh ta cũng rơi trên khuôn mặt cô!Cô nhìn anh!Anh cũng nhìn cô!Trong nháy mắt, một luồng ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi trên người cô, khiến cho cô vốn đang ở trong đại sảnh âm u trong nháy mắt trở nên sáng ngời, giống như cô sẽ lập tức phá tan vòng vây từ bụi dậm đi ra.
20 “Cảm ơn, không làm phiền anh nữa, tôi đi đến trạm xe đón xe buýt về là được rồi!” Cô khách khí từ chối. Cô chỉ là một nhân vật bé nhỏ, làm sao mà không hiểu rõ trọng lượng của mình? NGười ta nói lên xe liền lên sao? Vậy là cô không tôn trọng chính mình rồi.