1 Bạn đã bao giờ nhìn thấy màu của giọt nước? Những giọt nước nhạt nhòa như giọt lệ, nếu như có thể mọc cánh bay lên sẽ trở nên vô cùng chói lòa, giống như những trái tim được xuyên thấu bởi ánh mặt trời, phát ra ánh hào quang rực rỡ như những viên kim cương phản chiếu ánh sáng chói lòa trên bầu trời xanh ngát.
2 Sao còn chưa đến nhỉ?
Tình Mỹ đang đứng ở trước cửa cửa hàng đồ ngọt “Tình yêu Tường Vi Sweet”, nhón chân nhìn ra xung quanh.
Rất nhiều người đi qua đi lại, so với mấy cửa hàng xung quanh thì cửa hàng này đông đến mức khó tưởng, chỗ ngồi ngày càng ít đi, thế nhưng hai người Thuần Hạ và Sâm Trí vẫn chưa thấy mặt mũi đâu.
3 “Thuần Hạ, tớ đi trước đây!”
Tình Mỹ vẫy tay chào Thuần Hạ, đeo ba lô lên vai rồi đi đến chỗ làm.
Mới đi được mấy bước, cô lại quay đầu lại vì không yên tâm.
4 Gió đêm lồng lộng, vầng trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời, những ngôi sao tinh nghịch nháy mắt trêu chọc hai cô gái nhỏ đang đi trên đường.
Ánh đèn nhấp nháy nổi bật trong đêm đen, tấm biển đề bốn chữ lớn “Khách sạn Vân Gia” đập thẳng vào mắt.
5 Có thật là như vậy không?
Một câu nói vô tình của Thuần Hạ đã khiến trái tim Tình Mỹ đầy ắp ngọt ngào. Tình Mỹ đỏ mặt, e thẹn cúi đầu, không dám nhìn Dực Thụ.
6 Ngoài cửa sổ, bóng đêm nặng nề bao trùm, bầu trời như khoác lên mình một lớp áo lông vũ màu đen tuyền của thiên nga đen, che đi tất cả ánh sáng, không có trăng cũng chẳng có sao, chỉ có bóng tối khiến con người cảm thấy nghẹt thở, thứ bóng tối bao la không có điểm dừng.
7 Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy hai dây màu xanh mát, chân đi một đôi giày cao gót, trên tay đeo rất nhiều đồ trang sức tinh xảo, giọng nói nghe rất lảnh lót.
8 Tất cả những gì xảy ra tối qua không phải là mơ chứ?
Dực Thụ nói thích mình, nói rằng mình là ánh mặt trời của cuộc đời anh ấy, chuyện này thật không thể tin nổi.
9 Chiều tà.
Dực Thụ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thân hình cao lớn, đứng dựa lưng vào bức tường bao quanh trường học.
Xung quanh có rất nhiều dây leo màu xanh biếc.
10 “Tình Mỹ, hôm nay đợi sau khi em tan học, chúng ta đi công viên chơi đi! Ở đó có một cái bể phun nước rất đẹp!”
Buổi chiều, Dực Thụ đột ngột đưa ra đề xuất lúc chở Tình Mỹ đi học vẽ.
11 Thuần Hạ nhìn Tình Mỹ bằng ánh mắt rất phức tạp, cuối cùng cô đành từ bỏ ý định nói tiếp, chỉ lạnh lùng đáp: “Tùy cậu, cứ coi như là tớ lắm chuyện đi!”
Nói rồi cô liền lê dép ra khỏi phòng.
12 Sáng sớm, mặt trời tinh nghịch ló ra khỏi vầng mây, rải ánh nắng ấm áp lên mặt bàn, lên tường, lên những cốc trà, còn nhảy múa trên những giỏ hoa lan.
13 Những người sống ở đó đều là những người giàu có, trước đây Thuần Hạ và Tình Mỹ từng đến khu này, những ngôi nhà màu trắng được thiết kế theo kiểu kiến trúc châu Âu nằm san sát nhau, trên mỗi con đường đều có một trạm bảo vệ, người lạ muốn vào khu này phải trả lời một lô một lốc những câu hỏi.
14 Thời gian dường như đang dừng lại, trong miệng phảng phất hương hoa tường vi, những cơn gió nhẹ mang đến cái mát lạnh của ban đêm. Tình Mỹ cảm nhận được hơi thở của Dực Thụ, thật như anh đang ở bên cạnh cô, đây là cảnh tượng thường có trong mơ của cô suốt mấy ngày qua.
15 Ngày đầu tiên Dực Thụ chính thức chuyển đến đây ở, cả hai người bận tối mắt tối mũi với việc dọn dẹp phòng.
Lúc Dực Thụ và Tình Mỹ dọn dẹp phòng xong, trời đã sắp tối, người mệt muốn rũ ra.
16 Tình Mỹ không biết hai người họ đã ra khỏi trường như thế nào nữa, đợi đến khi bừng tỉnh lại, cô đã ngồi sau xe Dực Thụ, phóng như bay trên con đường rợp bóng cây ngô đồng, những bông hoa bồ công anh đang lơ lửng trong không trung, mùi hương ngọt ngào của Dực Thụ đang bao trùm lấy cô.
17 Cô quay người nhét xấp tờ rơi vào lòng Thuần Hạ rồi đi theo người đàn ông áo đen ra xe.
Tình Mỹ vừa ngồi lên xe, chiếc xe đã từ từ lăn bánh, trong xe không một tiếng động, sự im lặng như một liều thuốc độc đang lan tràn.
18 “Thiếu gia, thiếu gia, mau mở cửa… rầm rầm rầm…”, đầu dây bên kia vang lên tiếng ồn ào, Tình Mỹ chợt thót tim.
“Dực Thụ, xảy ra chuyện gì thế?”
“Bọn họ phát hiện ra anh đang gọi điện, anh không nói với em nữa, nhớ kĩ, chín giờ sáng mai nhé! Đừng có chậm trễ!”, Dực Thụ nói rồi vội vàng cúp máy.
19 Đây là đâu?
Tối quá, chẳng có chút tiếng động nào, xung quanh sao hỗn độn, mông lung thế này, chẳng nhìn thấy giới hạn ở đâu nữa. Tình Mỹ mò mẫm trong bóng đêm, không nhớ mình là ai, cũng không nhớ tại sao mình lại đến nơi này, cho dù cô cố gắng vùng vẫy, gào thét nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi thứ bóng tối này.
20 Cứ nghĩ đến khuôn mặt của Dực Thụ là trái tim Tình Mỹ như muốn nghẹn thở. Tất cả những kí ức ngọt ngào trước đây giờ đều trở thành nguyên nhân để rơi lệ.