21 “Tại sao em lại xuất hiện ở đây?”
Một giọng nói trầm đục mang theo sự phẫn nộ và kìm nén vang lên bên tai Tình Mỹ.
Là giọng nói của Dực Thụ, Tình Mỹ có nằm mơ cũng không thể quên được giọng nói ấy.
22 Một tiếng phanh xe máy gấp gáp vang lên, Sâm Trí dừng xe trước cổng nhà, bối rối nhìn cảnh tượng này.
Vẻ mặt của Dực Thụ càng thêm kích động, đôi mắt nhìn Tình Mỹ sáng đến mức đáng ngạc nhiên.
23 Từ nhà Dực Thụ trở về, Tình Mỹ ngủ li bì suốt ba ngày liền. Thuần Hạ tưởng rằng Tình Mỹ lại rơi vào trạng thái hôn mê, vội vàng đưa cô đến bệnh viện. Nhưng buổi sáng ba ngày sau, Tình Mỹ tỉnh lại, cười rạng rỡ nhìn Thuần Hạ, không còn nhắc một lời nào đến chuyện của Dực Thụ nữa.
24 Tình Mỹ đưa bàn tay kia ra, nhẹ nhàng ôm lấy mặt anh, có hàng ngàn lời muốn nói với anh, thế mà giờ đây chẳng thể thốt ra lời nào.
Những người cùng vào phòng bệnh với cô trông thấy cảnh tượng này đều lùi ra ngoài, cánh cửa phòng bệnh nhẹ nhàng khép lại, chỉ còn một mình cô bên cạnh Dực Thụ.