1 Đại học Angel- Ê, người đẹp kìa mày. -ns1 vô vỗ vai ns2- Đâu, đâu. -ns2 ngó đông ngó tây- Kia kìa. -ns1 xoay ns2 về hướng một nhân ảnh thướt tha- Ồ ồ, tao thấy rùi.
2 Reng. . . . reng. . . . . reng. . . . . . . Đồng hồ của cô phát ra tiếng kêu inh ỏi. Cô với tay tắt đồng hồ, vùi đầu vào chăn ngủ tiếp. Chừng vài phút, cô bật dậy như nhớ ra việc gì.
3 Gió thổi từng đợt, từng đợt lành lạnh làm lá khô rụng xuống. Tiếng lá cây xào xạc, tiếng quạ kêu tạo nên một khung cảnh thật quỷ dị. Cô vẫn sải bước đi vào mà không có chút sợ hãi nào.
4 Chiếc xe bon bon trên đường. Những rặng cây xanh rì cứ thế lướt qua ô kính. Cô ngồi ngắm nhìn chiếc vòng, một chiếc vòng thật là đẹp.
5 Một nam tử trung niên mặc bộ áo màu huyết dụ đi đến. - Ngươi là ai?- Ta? Ta là ta. Hắc hắc. -cô cười cười- Ta hỏi lại lần nữa, ngươi là ai mà dám xâm nhập vào vườn thuốc của ta.
6 2 tên nam tử kia mặt vẫn nghệch ra, mỗi người nhìn cô với 1 ánh mắt khác nhau, nam tử áo đen thì nhìn cô với ánh mắt "thú lạ xổng chuồng", nam tử áo xanh thì nhìn cô với ánh mắt dò xét.
7 2 năm sau khi Nhã Thư nhận Tam Tinh làm sư phụ:- Đồ nhi a, ngươi lại chạy đi đâu rồi a. -Lãnh Ngạo vừa chạy vừa hô- A, sư phụ a. Ở bên này a.
8 Sau khi Tĩnh dần dần ổn định, cô vung tiền mở thêm tửu lâu, rồi nhúng tay vào lĩnh vực hàng hải, vải vóc cô cũng không tha. Hầu như tất cả các lĩnh vực có thể kiếm ra tiền cô đều nhúng tay vào.
9 Sáng sớm, cô ra chợ, bày tất cả những món hàng mình có. Cô ngồi bó gối đợi khách. Gió khẽ thổi qua, mái tóc dài đen nhánh của cô bay bay. 1 cỗ mùi hương xộc vào mũi của 1 nam nhân đang đi tới.
10 Trà lâu Tĩnh,- Sư phụ a, ra đây!!!!!!!!! -cô hét lên- Đây đây đây, có chuyện gì. -Lãnh Ngạo xoa xoa cái lỗ tai bước ra- Mặc Đình, chào sư phụ của tỷ nào.
11 Một ngày mới lại bắt đầu, cô và Mặc Đình chuẩn bị ra chợ. Cô dặn dò Mặc Đình nhớ phải chú ý tới những chuyện mà người ta bàn tán với nhau còn mình thì lo kiếm tiền.
12 Cô vừa đi vừa nhếch môi cười lạnh. (Hừ, tên chết tiệt, bảo về mà vẫn cứ theo đuôi mình)Cô vẫn đi thong thả về nhà. Hôm nay cô quyết định không đi đâu cả, vì còn cái tên ôn thần chờ ngoài cửa.
13 Tử Lâm Trúc. . . . . Cô "hạ cánh" xuống 1 bãi đất khá trống trải. Hét lên:- Tên nào bắt Mặc Đình, ra đây cho ta. Tức thì, chừng chục tên từ trên trời lao xuống.
14 1 chậu nước muối được tạt thẳng vào đám người đang ngất đi vì đau. Một trận đau đớn truyền đến, đám người rên rỉ- Tỉnh? -thanh âm sắc lạnh của cọ vang lên- Ngươi mau thả ta ra.
15 Cô quay sang nhìn Mặc Hàn. Mặt hắn bây giờ xanh như tàu lá, run rẩy. Cô mỉm cười:- Sao thế,lúc nãy ngươi hùng hổ lắm mà. - Ngươi. . . ngươi không phải là con người.
16 Giận dữ dậm mạnh đôi chân nhỏ nhắn, cô thầm rủa hắn. (Tên hoàng đế chết tiệt, nếu không phải vì bảo vệ ngươi là con đường duy nhất để ta về nhà thì ngươi đừng hòng sống tới bây giờ.
17 Một lúc sau, thân ảnh nhỏ nhắn của Mặc Đình loay hoay trong bếp. Từng món ăn nghi ngút khói được dọn lên bàn. Cái mũi thanh tú của cô nhúc nhích mấy cái, vội bật dậy chạy ra bàn ăn như tiểu hài tử.
18 Chơi đùa cả buổi trưa, bụng cả 3 réo ầm ĩ. Cả 3 nhìn xuống bụng mình hi hi ha ha cười. - A ha ha, ngươi nhìn ngươi xem, có còn là công tử gì gì đó không đấy.
19 - A. . . . - tên bặm trợn hét lên, buông Mặc Đình raMột cây ngân châm cắm vào tay của tên bặm trợn. Máu tuôn xối xả. Mặc Đình chạy ra sau lưng cô núp.
20 Ăn uống no say. cô không khách khí mà vác cái mông của mình đi về nhà, Mặc Đình hướng hắn xin lỗi rồi chạy theo sau. Hắn lắc đầu cười khổ. (Triệt Hy: Sao cả 2 người ta để ý đều không ai đặt ta vào trong mắt thế này.