1 Giữa trưa hè, trời đặc biệt quang đãng. Phía chân trời xanh thẳm, có vài đoá Bạch vân tung bay, trong thời tiết khô hanh, oi ả ngột ngạt. Vùng biên cương Bắc Uyển quốc, vùng lân cận Hoài Thành là bình nguyên mênh mông bát ngát, đập vào mắt là từng dải cỏ xanh mướt, nhìn quanh ko có lấy một bóng thôn làng cùng khách điếm, lại tình cờ nhìn thấy hai cây đại thụ.
2 Cùng lúc phẫn nộ, Mộ Dung Cảnh còn ý thức được một việc, gặp lâu như vậy, nàng hình như một con mắt cũng chưa nhìn qua hắn! Mặc dù biết hắn là đương kim hoàng đế, lúc rời đi chẳng những không hành lễ chờ lui, thậm chí ngay cả quay đầu lại cũng ko có?!Trần Thủ len lén liếc Hoàng Thượng một cái, thần sắc cũng có chút cổ quái, toàn bộ sức lực đem ra áp chế nhịn cười.
3 Thứ hấp dẫn Trầm Tố Nhi không phải này là cửa tiệm cao cao trưng bày đầy phỉ thuý chân bảo. Mấy thứ đồ này, trong phòng bày biện nhiều lắm, nhìn mãi chán rồi.
4 Nếu đúng như nàng nghĩ , tiểu soái ca trước mắt cũng rất đáng yêu, rất có cá tính, bề ngoài thì hung dữ, kỳ thật nội tâm lại rất thiện lương. Uh uh, không tồi không tồi, đúng là dạng điển hình nàng thích, nếu không phải chỉ mới mười mấy tuổi, khẳng định đã nhào về phía trước hôn cho vào cái….
5 “Hả? Hoàng hậu?” Kinh ngạc, bối rối……Mộ Dung Sơ Tuyết không nghi ngờ gì, nói tiếp: “Đúng a, ngươi không phải người Hoài Thành à? Nữ nhi của Thành Trầm Tố Nhi chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành Hoàng hậu Bắc Uyển quốc.
6 Sau một lúc lâu. “Ha ha!……” Mộ Dung Sơ Tuyết thản nhiên cười, thanh thanh trong suốt, không lẫn một chút tạp chất. Một người ngay cả tên cũng chưa rõ, lại đem đồ vật trân quý thế này tặng đi?Tiền tài như gió thổi!Trên đời thực sự có người không cần như vậy sao?Không cao hứng được bao lâu, Mộ Dung Sơ Tuyết lập tức lại chuyển qua thất vọng, mặc dù đưa tới đồ vật này, nhưng người lại mất tích, ngay cả cơ hội gặp mặt nói một câu cảm tạ cũng không có.
7 Xem tranh vẽ mỹ nhân của cả nước, tùy tiện chọn trúng nàng. Lý do chọn nàng cũng rất đơn giản, bởi vì nhà nàng ở trong triều không có ai làm quan, cha truyền con nối, cũng chỉ là chức Thành chủ bé tẹo ở Hoài Thành xa lắc xa lơ, sẽ không uy hiếp tới Hoàng vị của hắn, cũng sẽ không làm cho quyền lực của hắn bị phân tán.
8 Mộ Dung Sơ Tuyết vốn chỉ ngồi im trong góc, đám nữ nhân đó ko hề để ý đến. Bởi vì tiếng cười, lập tức trở thành tiêu điểm mọi sự chú ý. Thấy ánh mắt mọi người chiếu đến, cảm giác có gì đó thú vị.
9 Trầm Tố Nhi hiểu được, đại khái cũng là vì tránh việc tranh đoạt quyền lực. Huynh đệ ít, như vậy cũng ko huynh đệ tương tàn, “Ngươi là tiểu Tam?” Xưng hô kiểu này làm nàng nhớ tới một người, chuyên môn đập tường khuân vác.
10 Thời gian như gió thổi, đảo mắt đã qua vài ngày. Trầm Tố Nhi luôn ở trong Phượng Cung, chẳng bước chân ra khỏi cửa. Ban chuyên tổ chức lễ tiệc trong cung thông báo vãn yến đã trì hoãn.
11 Hoàng Thượng đột nhiên đưa ra khẩu dụ, làm Phượng Cung loạn thành một đoàn. Hoàng Hậu đang ngồi trên phượng tháp (*giường hoàng hậu, nản hết long tháp rồi phượng tháp*), người nào đó vẫn đang buồn ngủ mắt mở rồi lại nhắm, lại ngáp vài cái, một ngàn một vạn lần không muốn bị Tiểu Dong cùng Tiểu Xuân Nhi đánh thức dậy.
12 Bởi vì nháo một hồi, Mộ Dung Cảnh hủy bỏ đi Thiên Thọ Cung thỉnh an. Trầm Tố Nhi cơn buồn ngủ chạy xa trăm dặm rồi, âm thầm lau đi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
13 “Tiểu thư, chẳng lẽ còn không biết đã đắc tội người nào sao?” Tiểu Dong tức giận dậm chân, thật sự là hoàng đế không vội, mà thái giám đã sốt ruột lắm rồi!Bình thường, Tiểu Dong nhàn rỗi ko có việc gì làm sẽ cùng mấy người trong cung tám chuyện.
14 Chờ một hồi lâu sau, Mộ Dung Cảnh hỏi: “Hoàng Hậu thế nào rồi?”“Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương thương thế cũng ko đáng ngại, miệng vết thương qua vài ngày sẽ liền lại.
15 “Chúng ta đang chơi trò chơi, Hoàng Thượng có muốn chơi cùng ko?” Trầm Tố Nhi nâng mắt thản nhiên nhìn thẳng Mộ Dung Cảnh, đôi mắt đẹp lưu chuyển mỉm cười, nhu hoà ấm áp rạng rỡ như ánh mặt trời buổi sáng.
16 Trầm Tố Nhi thấy Mộ Dung Cảnh rời đi, thở phào một hơi. Vừa rồi ở cạnh hắn cảm giác rất là áp bức,…… Hoài nghi, có phải mình càng ngày càng trở nên nhát gan yếu đuối hay ko? Hay là trong lòng có gì vướng bận sẽ sinh ra sợ hãi? Đúng a, đột nhiên, nàng ko muốn rời xa mấy người ở Phượng Cung, tuy bọn họ là nô tài, nhưng tâm ý của bọn họ, nàng có thể cảm nhận được.
17 Trầm Tố Nhi dùng xong bữa, tổng quản đại nhân rốt cục cũng cung kính lui ra ngoài. Mà người nào đó tâm tư cũng được tự do, uể oải không phấn chấn chống cằm, khó hiểu!Hoàng đế đẹp trai định làm cái gì nữa?Vừa sáng sớm đã cho người lại đây làm cái trò gì ko biết?Thật là kì quái, làm lòng người bất an a.
18 Thống lĩnh đại nội — Trần Thủ?!Tới lúc Trầm Tố Nhi nhìn rõ người đang quỳ trước mắt mình, bị bất ngờ suýt nữa đem ngụm trà vừa mới nhấp phun hết ra!Bởi vì nhìn rất quen mắt a, người đầu tiên nhìn thấy khi tới nơi này, ngoại trừ cái tên Hoàng đế kia thì chính là hắn.
19 Mộ Dung Cảnh trong thời gian ngắn, không biết nói gì. Phẫn nộ đi đến, kết quả lại bị nàng nói ba xạo làm cho tức giận ko có chỗ mà xả, còn phải phất tay áo rời đi?Không! Lúc này tuyệt đối phải lấy lại tự tôn.
20 Nàng nghiêng đầu hoài nghi nhìn chằm chằm Mộ Dung Cảnh. Nàng bước từng bước tiêu sái đến trước mặt Mộ Dung Cảnh, đưa tay lấy miếng vải đen trên cổ hắn, mặt nghiêm lại nói, “Ngồi xuống!”Mộ Dung Cảnh không tức giận, cũng ko phản đối, hắn lại cảm thấy nàng như vậy thật là đáng yêu, đáng yêu đến chết đi được.
Thể loại: Truyện Teen, Xuyên Không, Nữ Phụ
Số chương: 39
Thể loại: Trọng Sinh, Huyền Huyễn, Khoa Huyễn, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 50