41 Trầm Tố Nhi liên tục chen vào đám đông, càng nhiều người càng chen, cước bộ cũng càng ngày càng nhanh, mục tiêu rõ ràng, chín phần là muốn thoát khỏi nam tử phía sau.
42 Tư Mã Lạc mới bước vào Túy Nguyệt lâu đã thấy Mộ Dung Cảnh cùng Sơ Tuyết đang ngồi trong đại sảnh, còn có Trần Thủ đứng bên cạnh. Hắn nhẹ nhàng bước đến, lững thững như đang ở chốn không người.
43 Từ lúc trở về, Trầm Tố Nhi cũng không ra khỏi Triều Phượng cung. Nhàn rỗi chẳng có việc gì, cứ nằm dài trên nhuyễn tháp. Im lặng một hồi, nàng lại nghĩ tới Tuyết phi trong lời nói của Trần Thủ, nếu đoán không nhầm thì chính là tiền Hoàng hậu của Mộ Dung Cảnh, vừa thấy tội nghiệp lại vừa thấy xót thương cho nữ nhân này.
44 Màu trắng tang thương ấy phải chăng anh cũng thấy. . . Nỗi nhớ đó cứ vô thanh vô thức nhưng người trân trọng lại chỉ có mình emKhóe miệng Mộ Dung Cảnh cơ hồ co rút, tức giận đến nỗi không nói lên lời.
45 Khoảng cách từ Mai viên tới đại môn của Hoàng cung không phải xa bình thường. Đại khái do bởi bản năng chạy trốn đang hừng hực cháy cho nên dù đi xa như vậy nàng vẫn không cảm thấy mệt mỏi, chân cũng trở nên cứng cáp hơn, linh hoạt hơn.
46 “Hoàng huynh, làm sao lại đánh bọn nô tài ở Triều Phượng cung?” Vừa đúng lúc, một giọng nói ấm áp can thiệp vào. Sơ Tuyết đã đến, bước đi trên nền tuyết trắng, giống như một trích tiên.
47 Trầm Tố Nhi bình yên đi qua con đường này. Sau khi nói một tiếng cảm tạ với bà bán hàng ăn đi dạo, cho dù trên đầu lạnh giá nhưng trong lòng lại có cơn hưng phấn nho nhỏ liền nhằm hướng bến đò mà đi.
48 Tiêu Trọng Chi lặng lẽ nhìn Trầm Tố Nhi, lặng lẽ chú ý đến nét mặt và nhất cử nhất động của nàng. Qua nửa ngày, biểu tình của soái ca càng ngày càng kỳ quái.
49 Đêm tối, mây đen bao phủ cả hoàng cung, trong phòng khách của Triều Phượng cung. Mộ Dung Cảnh vẻ mặt u ám khiến cho tất cả cung nữ và thái giám hầu hạ nơm nớp lo sợ, ngoài trời lạnh cóng mà lòng bàn tay vẫn còn toát ra mồ hôi.
50 Một lúc sau, Tư Mã Lạc điềm nhiên hỏi “Ngươi… coi trọng Tố Nhi sao? Phải không?…ha ha ha!” Khi nói những lời này, ánh mắt của hắn giống như của chim ưng đang nhìn chằm chằm vào con mồi, khóa chặt từng trạng thái biểu cảm của Mộ Dung Cảnh, thấy được cái vẻ mặt thất thần của hắn, phút chốc phá lên cười!Mộ Dung Cảnh mím chặt môi không nói, sắc mặt thật sự rất khó coi.
51 Tư Mã Lạc chất vấn: “Không dám đánh cuộc?”“Cũng không phải, ta khinh thường đánh cuộc. Bởi vì ngươi nhất định sẽ thua. ” Mộ Dung Cảnh lạnh nhạt đáp. Hắn càng lạnh nhạt thì Tư Mã Lạc càng tức giận.
52 Mộ Dung Cảnh do dự. Đi vào? Hay không đi vào?Tư Mã Lạc trước sau chỉ nhếch mép cười, một mực chờ đợi. Chờ Mộ Dung Cảnh quyết định. Hắn không nóng nảy, thời gian vẫn còn rất dài.
53 Tư Mã Lạc chất vấn: “Tố Nhi, biết là ta sao còn không ra?” Nói là chất vấn, nhưng không hề mang theo sự tức giận, chỉ như một câu oán giận của người quen thôi.
54 “A? Lúc về sao lại không báo ta một tiếng!” Trầm Tố Nhi kinh ngạc kêu lên, mang theo vẻ sợ hãi. Sơ Tuyết lại về mất rồi? Vậy, vậy, vậy. . . Sau này còn có thể gặp lại sao?Tiêu Linh Lung nhìn điệu bộ của Trầm Tố Nhi mà buồn cười “Có đôi lúc ta còn hoài nghi ngươi thích Sơ Tuyết.
55 Hôm sau, tuyết ngừng rơi. Khắp nơi phủ một màu trắng xóa, những quả cầu tuyết nho nhỏ treo trên cây. Trầm Tố Nhi cùng Sơ Tuyết nghiên cứu rồi vẫn quyết định đi đường thủy.
56 Ban đêm ở bờ sông gió lớn, nhiệt độ giảm xuống nên có lạnh thì cũng là hợp lý. Yêu cầu của Tiêu Trọng Chi cũng không phải quá mức. Nếu như Trầm Tố Nhi cố ý ở trên thuyền qua đêm, như vậy một đám người cũng khẳng định sẽ phải đi theo, ít nhất là Sơ Tuyết cũng đi theo.
57 Tò mò là thiên tính của con người, đặc biệt là ở nơi náo nhiệt, ai chẳng muốn săm soi vài lần. Chưa kể đến việc mới chỉ nghe ngóng một hồi đã hiểu chuyện gì đang phát sinh rồi.
58 Vẻ mặt sơ tuyết biến đổi, bước ra ngoài, đứng im lặng hồi lâu, đó là loại khí thế Vương giả trời ban, làm người ta tâm sinh sợ hãi. Chỉ là ấn tượng ban đầu cảm thấy hắn thiện lương dễ bắt nạt, loại uy nghiêm này vô hình chung đã giảm đi rất nhiều.
59 Tiếu Trọng Chi không thể tùy tiện bộc lộ thân phận, Sơ Tuyết cùng Trầm Tố Nhi chỉ sợ cũng chẳng muốn. Hoàng thượng phong tỏa tin Hoàng hậu xuất cung, nếu truyền đi, mấy lão quan chuyên thọc gậy trong triều kia không phải có cơ hội mượn đề tài này để nói tới các chuyện khác? Đến lúc đó phế truất ngôi hậu, cũng trở thành lẽ đương nhiên.
60 Sơ Tuyết không có gì để phản bác. Lúc đó, quả thật chưa từng cân nhắc kỹ càng, bởi vì không có thời gian để có thể nghĩ ngợi. trong lòng chỉ muốn biết phản ứng của Tố Nhi khi biết được chân tướng.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 24