21 Có người thắc mắc, Hoàng Thượng sao đùng đùng tức giận tới hỏi tội phi tần, lại đùng đùng tức giận đi ra?Mà phi tần kia có thể bình yên ko việc gì? Quái lạ!Kể cả Hoàng Hậu trước rất được sủng ái, nhưng chỉ một lần phạm sai lầm, liền bị nhốt vào lãnh cung.
22 Trần Thủ tạ ơn rồi lui ra ngoài. Khi trong phòng ko còn người, Mộ Dung Cảnh lại thất thần. Tối hôm qua tức giận, là vì cái gì?Tại sao khi nghe nói nàng muốn tới đây, tâm lại vui mừng không thôi?Cái cảm giác hưng phấn này là sao?Chẳng lẽ muốn gặp nàng?Nghĩ đến Trầm Tố Nhi muốn tới đây, đứng ngồi ko yên, tấu chương xem thế nào cũng chẳng thấy vào.
23 “Không, không cần!” Trong phút chốc, Trầm Tố Nhi kinh ngạc. Mộ Dung Cảnh nói: “Được rồi, chờ ngươi trở về rồi trẫm lại đến. ”Mắt chớp chớp, tự dưng lại cảm thấy một nam nhân thô bạo đột nhiên biến thành—quan tâm sao?Ảo giác, tuyệt đối là ảo giác.
24 Ai muốn mạng của nàng? Ai hận nàng vậy chứ?Kỳ quái! Vừa mới tới hoàng cung, một chút cũng không nhớ nổi đã đắc tội với ai?Hơn nữa, nàng có đắc tội người khác sao?Ngoại trừ Tiếu quý phi thì làm gì còn ai.
25 Sơ Tuyết nói một câu ân cần vô tình lại làm Trầm Tố Nhi thương cảm. Ngẫm lại hậu cung này, thật sự quá đáng sợ!Bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng. Nàng không muốn mỗi giờ mỗi khắc đều phải cẩn thận từng li từng tí, ăn không ngon ngủ không yên.
26 Đánh cược lớn hơn nữa rốt cuộc là cái gì?Trầm Tố Nhi không nói tiếp, ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Cảnh mang theo nghi hoặc. Một lúc sau, ánh mắt của nàng lại dần dần mang theo tâm tình chờ mong.
27 Ngược lại với người nào đó đang về Phượng Cung tâm tư trầm lắng, tâm tình Mộ Dung Cảnh lại cực kỳ tốt. Trên khuôn mặt anh tuấn là sắc mặt thư thái, có chút ôn nhu, người khác nhìn vào không còn run sợ như trước.
28 Sau một lúc lâu, Sơ Tuyết vẫn đang đấu tranh tinh thần, thời điểm định chậm rãi ôm lấy nàng, thì nàng lại đột nhiên rời khỏi ngực hắn, đôi bàn tay trắng như phấn đập nhẹ vào ngực hắn, cười mắng: “Tiểu Tam đáng chết, ta khổ sở như vậy, mà chẳng an ui được câu nào dễ nghe cả.
29 Từng con chim bay về tổ, màn đêm lặng lẽ buông xuống. Gió lạnh thổi qua trong trẻo nhưng lạnh lùng làm lá rụng xào xạc, tiếu tấu tịch mịch. Tiểu Dong đến bẩm báo, việc Trầm Tố Nhi phân phó đã chuẩn bị thoả đáng.
30 Lông mi của mỗ Hoàng đế nhẹ rung rung, mặc dù chỉ rung động nhất nhẹ, nhưng mỗ nữ lại nhìn thấy được!Phút chốc, tinh thần của nàng lại phấn chấn trở lại.
31 Không giống Mộ Dung Cảnh. Phút chốc, Trầm Tố Nhi nhíu mày. Nàng đối với Mộ Dung Cảnh nói thẳng ra, cũng chẳng có thành kiến gì, như ở thế kỷ 21, kể cả đối với những người nàng chỉ gặp mặt có một lần, thì nàng cũng trưng ra một nụ cười ôn hoà, có chuyện gì thì cũng biết ân cần thăm hỏi một câu.
32 Trực giác của Trầm Tố Nhi quả nhiên rất chuẩn. Trên thư ghi gì? Tiếu quý phi bị bệnh. Ở trong lao bị bệnh, sao lại có người đưa tin đến đây? Trầm Tố Nhi nghi hoặc, lập tức hỏi: “Tiểu Xuân Nhi, thư này ai đưa cho ngươi?”Một tiểu thái giám.
33 Sơ Tuyết cuối cùng vẫn giống như ngày thường, chỉ ngồi trong chốc lát rồi lập tức rời đi, lưu lại mùi hương mai thoang thoảng. Trầm Tố Nhi ngồi trên bậc thang lạnh băng, mắt nhìn theo bóng dáng hắn biến mất có chút thất thần.
34 Mộ Dung Cảnh nói: “Không sao, trẫm muốn nàng. ”Trầm Tố Nhi do dự một chút, chợt nghĩ tới tìm biện pháp để rời đi, đối với cá nhân nàng mà nói, cũng khó tìm được một biện pháp tốt, vì thế bất đắc dĩ nói: “Vậy…… Được rồi, Hoàng thượng cũng đã nói, sẽ không cưỡng ép nữ nhân.
35 Edit An AnBeta Thanh MaiNghị sự điện. Mộ Dung Cảnh uy nghiêm ngồi trên ngai vàng. Trầm Tố Nhi đã ngồi một lúc rồi, vẫn run run lo lắng như trước, nhưng chẳng còn tâm tình hả hê đắc chí nữa.
36 Edit An AnBeta Thanh MaiTrong lúc đó, tại Triều Phượng cung. Trầm Tố Nhi uể oải nằm trên giường. Bộ dáng uể oải cũng không phải là bản tính gì cả, mà hoàn toàn là kết quả của việc sinh bệnh.
37 Sơ Tuyết rời đi, nói sáng mai sẽ tới thăm nàng. Trầm Tố Nhi ngâm nước ấm, thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng mà Tiểu Dung bưng một bát thuốc bắc đến, cái này lần đầu nàng được thưởng thức!Đắng, đắng đến mức dạ dày nàng nhộn nhạo, vừa mới chạm đến yết hầu đã muốn nôn luôn!Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa phải uống thuốc bắc bao giờ, chỉ uống thuốc Tây hoặc truyền nước thôi.
38 Edit: An AnBeta: Thanh MaiĐêm càng về khuya. Mộ Dung Cảnh tới trước Triều Phượng cung, dừng bước, trong nội tâm đấu tranh, có một chút nhớ nhung muốn nhìn thấy nàng, muốn biết nàng sao rồi, lúc này đang làm gì, đã ngủ chưa? Có khoẻ hay không…Đi vào? Hay không vào?Cuối cùng, lý trí đã khắc chế được lòng ham muốn, nhanh chóng đi về tẩm cung của mình.
39 Edit An AnBeta Thanh MaiTrầm Tố Nhi đau khổ, rất muốn vơ vét của cải, bạc cũng cần phải cầm theo một ít. Nhưng mà, bạc rất nặng, không dễ mang theo bên người, ngân phiếu thuận tiện mang theo mà trong cung một tờ cũng không có.
40 “Ừ. Chuyện này không được nói ra ngoài. Nhất là Tam Vương gia, cứ nói là ta làm, hiểu chưa?” Để an toàn cứ dặn trước một câu. Bắt nạt dối gạt Sơ Tuyết thuần khiết chẳng tốt chút nào, lại thấy mặc cảm tội lỗi, dù sao ông trời cũng sẽ tha thứ cho nàng thôi, dù sao mấy cái nữ công làm ra cũng chẳng biến thành tiền được.