1 Trong căn phòng sang trọng, mọi ngóc ngách đều gắn một chiếc đèn nhỏ đến to khác nhau, màu sắc cũng không bị trùng lặp. Có thể thấy rất độc đáo, nhưng ở góc độ nào đó, có cảm giác đây là bản thiết kế trẻ con tuỳ tiện vẽ.
2 "Hử !?" Lãnh Thiên ngâm mình trong suối nước nóng, khuỷu tay chống lên bậc đá cầm lấy ly Whisky màu xanh hỗn hợp hồng uống một ngụm, nhướng mày nhìn thuộc hạ đang quỳ bên bờ.
3 SkyTrường có năm toà nhà, ba dãy lầu. Đón mắt mọi người là một màn xanh ngát, gió nhịp nhàng, thỉnh thoảng nghe được âm nhạc du dương từ Hội trường khu B1.
4 Từ lúc Băng Ly thức dậy, cô vẫn giữ một mảnh trầm mặc như thường. Thái độ biểu thị cô không mấy quan tâm vấn đề bản thân bị tập kích. Về im lặng, với cô, ông tự hiểu mình không thể so ai ai thắng về khoản này.
5 Dưới nắng trời ấm áp, bóng dáng cô đơn lặng lẽ dạo bước. Người thiếu nữ ngẩng đầu nhìn trời, thở dài hiếm hoi. Nhân sinh đến cuối cùng là có ý nghĩa gì ? Có những người khao khát tồn tại, điên cuồng muốn sống qua ngày dù họ biết cuối cùng vẫń chỉ là khổ sở, giống như năm tháng trước kia của cô vậy.
6 Đêm khuya thanh vắng, vài đám mây trôi dạt theo chiều gió. Lá cây xào xạc, tiếng ve rả rích dọc lối đường dành cho người đi bộ đặc biệt ghê rợn, kinh dị.
7 Nhìn đầu vai ướt đẫm máu, không khỏi tự hỏi bản thân đã đắc tội với ai, vừa ra ngoài thì gặp một tên cao thủ bắn tỉa. Cứ như. . . đang bị ám vậy !Nơi này, tuy là địa bàn của Vạn Huyết nhưng đang lúc cao điểm, sao có thể quản hết.
8 "Này. . "Lãnh Thiên giơ chân đá đá cô gái nằm bẹp dí ngay chỗ hắn định cư thường ngày - chỗ ngủ !Lẽ ra, hắn có thể sang nơi khác để nghỉ ngơi không phiền phức đến mức đá con người ta bá đạo như vậy.
9 Khi mưa rơi xóa sạch dấu vết của một câu chuyện xưa. . . Mọi thứ vẫn còn yên đó đấy thôi. . . Bao tang thương phủ lấy đáy mắt. . . Vùi dập kỉ niệm một thời đã qua.
10 Băng Ly phiền chán gầm nhẹ:''Câm miệng !''Hoa Dao Âm cắn môi, cúi đầu điều chỉnh cảm xúc, lúc ngước đầu lên, gương mặt chỉ là một mảnh lạnh nhạt. ''Tiểu thư, cô có cần tôi gọi Tử Huyền trở về?''''Không cần!" Cô dứt khoát trả lời, trong giọng nguyên vẹn suy yếu như cũ.
11 Thời gian lặng lẽ trôi. . . Thật nhạt!Băng Ly chỉ lặng người ngồi đó, xung quanh đều là một màu tối u ám. Nhưng thì sao chứ, đối với một người mắt có như không của cô.
12 Nắng khẽ tắt. Đêm nhẹ buông. Đèn đường thắp sáng cả vùng trời, âm thanh đô thị nhộn nhịp. Trên lối đi dành cho người đi bộ đông đúc, thiếu nữ mặc một thân váy trắng mềm mại đang nhẹ bước đi.
13 Hôn nhân giữa hai nhà Băng - Lãnh cứ như thế mà tiếp tục sau một thời gian dài bị phủ lớp bụi thời gian cùng hận thù. Ân oán vẫn cứ còn đó, chưa hề dừng lại.
14 Lãnh Tiếu cụp mắt, khoé môi nhếch lên hững hờ mà lạnh lẽo. "Hắn có biết?" Băng Ly nhạt giọng hỏi. Lãnh Tiếu lắc đầu. Hiển nhiên là không. Nếu không, Thiên anh ấy còn có thể bình tĩnh bám theo chị dâu sao.
15 Trong khi Huyền Âm ôm đầu bi thương tưởng tượng ra vô số hình phạt dã man từ Băng Ly, thì bên tai vang lên thanh âm từ tính nhàn nhạt, có chút thanh lãnh, chất giọng trong trẻo sạch sẽ.
16 "Tuyết tỷ. . . " Tiếu Âm nghẹn ngào hô nhỏ một tiếng, cuối cùng lại chỉ có thể ôm chặt miệng nhìn tỷ ruột thịt một thân chật vật dẫn đám người hắc y nhân rời đi.
17 "Ly nhi. . . " Lãnh Thiên giương mắt ai oán nhìn người con gái vẫn luôn đối xử phũ phàng với hắn. Băng Ly ôm gấu bông chớp mắt. Lãnh Tiếu nghiêng đầu tủm tỉm cười.
18 Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, tầng tầng lớp lớp rực sáng một mảng diệp lục đầy sức sống.
Âm thanh của thiên nhiên hoà lẫn tạo nên một bản hoà tấu tuyệt diệu.