21 Ngày hôm sau, Phượng Tĩnh Xu quả nhiên cực kỳ bá đạo đưa chân nhỏ của nàng đá một cước lên người Lục Miểu, để hắn xuống núi tìm cho nàng một ít thư pháp danh gia, cầm phổ vân vân, dù sao có liên quan tới phương diện nữ hồng cũng phải mang đến cho nàng, Lục Miểu cứ như vậy bị một tiểu nữ oa sai bảo, hoàn hảo Tĩnh Xu có cho hắn một ít thứ đồ mới mẻ để chơi giải buồn ở trên đường, chuyến đi đến thành trấn gần nhất cũng phải mất mấy ngày, huống chi Lục Miểu còn muốn tìm sách kinh điển đương thời cho nàng, một đến một đi, chỉ sợ cũng phải mất hơn một tháng.
22 Năm năm sau
"Phạch phạch. . . "
Ngoài cửa sổ, một con chim ưng trắng như tuyết bay tới, không ngừng đập vào cửa sổ, có vẻ cực kỳ hưng phấn.
Để thư trong tay xuống, Phượng Tĩnh Xu đứng dậy đẩy cửa sổ ra, con chim ưng kia lập tức bay nhào vào trong lòng Phượng Tĩnh Xu, làm nũng.
23 Bởi vì do tu luyện, ngũ quan của Phượng Tĩnh Xu nhạy bén gấp mười lần người bình thường, bởi vậy cho dù là ven Tuyệt Tích sâm lâm truyền đến tiếng kêu to nàng cũng nghe thấy rõ ràng.
24 Chỉ thấy nữ hài kia băng cơ ngọc cốt*, mặt phấn má ngọc, đôi mắt đen trầm tĩnh trong veo như nước chăm chú nhìn dường như có thiên ngôn vạn ngữ, dưới cái mũi xinh đẹp khéo léo là đôi môi hồng muốn nói thôi, liếc mắt nhìn lại, đúng là một tiểu mỹ nhân thanh tú xinh đẹp (mồ hôi, Ẩn Ẩn miêu tả quả thật không được tốt lắm, mọi người chấp nhận đi.
25 Trên đại mạc rộng lớn, thời gian vẻn vẹn một buổi chiều, một khung sắt đột ngột ngoi lên từ trên mặt đất, khung sắt cao cao đứng thẳng, gần sát là một vật thể dài màu trắng có độ cao không kém bao nhiêu với khung sắt, từ trong cái khung sắt có rất nhiều "cánh tay sắt" ổn định vật thể kia, nhắm thẳng vào trời cao.
26 Nhìn nơi xa xôi lóe ra tinh quang, Phượng Tĩnh Xu biết, trong đó tất có một viên”sao” lóe sáng là “hiệu Tĩnh Xu” hôm nay nàng chủ đạo phóng ra.
Vươn tay nắm chặt, tháp phóng, bàn điều khiển, số liệu trước mắt tất cả đều không thấy nữa, ngay cả những Hắc Linh Lung trong nháy mắt đều biến mất khôngs dấu vêt.
27 Năm năm sau
Trong rừng rậm Tuyệt Lăng sơn luôn luôn âm u đột nhiên vang lên một tiếng ca ngọt ngào, tiếng ca thanh thúy dễ nghe, tựa như giọt nước mưa rơi trên tảng đá, đinh đinh đông đông, rất là êm dịu.
28 Nhìn một đám động vật quỳ ở trước mặt, Phượng Tĩnh Xu cũng có chút sững sờ.
Nhớ lại ngày ấy ở Thiên Đình, trong lúc vô tình nàng đi dạo đến Bách Thú viên của Thiên Đình, lúc ấy chơi đùa với đám động vật kia đến long trời lở đất, lại không biết thì ra trong này còn có điều huyền bí, khó trách lúc đó sắc mặt của người trông vườn lại quái dị như vậy.
29 Sau khi Phượng Tĩnh Xu và một đám sói xuống dưới Tuyệt Lăng sơn, lên đường đi tới năm ngày mới tới được nơi có người ở, vì vậy cũng liền thu một đám sói đã vừa lòng thỏa ý vào trong Thấm Xu Văn.
30 Ánh mắt vừa chuyển, Phượng Tĩnh Xu đi đến bàn sách giữa gian phòng, đề bút tùy ý viết một trang lớn, cột vào chân Tuyết Ưng, vỗ vỗ Tuyết Ưng không tình nguyện, lại lấy ra một túi hạt dẻ, để một Lục Linh Lung đi theo, mới để cho Tuyết Ưng bay trở về.
31 Rạng sáng ngày hôm sau, thời điểm Phượng Tĩnh Xu vẫn còn triền miên ở trên giường, một bóng dáng màu đen đã không tiếng động lẻn vào.
Nắng sớm từ ngoài cửa sổ vẩy vào trong phòng, dát một lớp màu vàng kim lên gian phòng, ngay cả người trên giường, cũng đắm chìm trong ánh sáng rực rỡ ấm áp, nhìn giống như là thiên sứ.
32 Trên đường lớn yên tĩnh, hai con tuấn mã chạy nhanh như bay, để lại bụi bay cuồn cuộn. Trên tuấn mã, toàn thân Tĩnh Ảnh vẫn áo đen như cũ, mà trên mặt Phượng Tĩnh Xu cũng được sa mỏng che lại.
33 Chẩm Bích thành là một thành trấn sản xuất nhiều ngọc bích, nghe nói nơi này cho dù là chỗ ngươi ngủ đặt gối lên cũng sẽ đào ra ngọc bích thượng đẳng, vì vậy được mệnh danh là “Chẩm Bích thành ”.
34 Cảm thấy đại sảnh lại xôn xao lên, Phượng Tĩnh Xu và Tĩnh Ảnh ngẩng đầu nhìn lên, nam tử đứng ở bên cạnh Khanh Dĩ Yên, không phải là Yến Vô Nhai thì còn là người nào!
Vừa thấy lại có vở kịch hay để xem, Phượng Tĩnh Xu hứng thú dồi dào, trên tay không ngừng gắp thức ăn, miệng không ngừng động lên, ánh mắt và lỗ tai lại một khắc cũng không rời khỏi hai tiêu điểm thu hút ánh nhìn chăm chăm của mọi người.
35 Đoàn người quay về Hảo Mộng lâu thu thập quần áo trước, rồi đi tới phủ thành chủ.
Dọc theo đường đi Tĩnh Ảnh giúp Phượng Tĩnh Xu cầm bọc quần áo có chút hơi xẹp, hai người sóng vai nhau mà đi.
36 Ngay lúc bọn hắn đang nói chuyện với nhau, một đạo âm thanh vang dội truyền vào, “Yến ca ca, Yến ca ca, huynh đến thăm Thư nhi à!”
Mấy người cùng nhau ngẩng đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy một bóng dáng đỏ rực nhảy vọt về phía đại sảnh, trong đại sảnh tĩnh lặng lập tức truyền đến từng tiếng leng keng thanh thúy, và từng tiếng kêu của quản gia trung niên ở phía sau “Tiểu tổ tông, chậm một chút, chậm một chút, cẩn thận té!”
Phượng Tĩnh Xu híp mắt, cẩn thận quan sát người nhảy nhảy nhót nhót này, mái tóc dài dày mềm mượt được một sợi dây màu đỏ buộc lên thật cao, trên trán đầy đặn đeo một viên bảo thạch đỏ rực, dưới đôi mày rậm là một đôi mắt phượng hiếm có, trong đôi mắt phượng đen láy kia lộ vẻ ngây thơ và hồn nhiên,từng chiếc từng chiếc lông mi y hệt nhung thiên nga*, trên khuôn mặt trắng noãn tỏa sáng lấn át đi mấy phần bóng tối,trên má hồng nhuận non mềm có một hoa văn phượng hoàng nho nhỏ hiện lên màu đỏ rực và ánh kim, (Vân Nhi: không biết là sao mà có hoa văn trên má nhỉ????) cái mũi đẹp đẽ tinh xảo bởi vì chạy mà thấm ra từng giọt mồ hôi trong suốt, môi như quét mỡ, trông rất là mê người.
37 Nếu như nói trước kia ở cùng một chỗ với Duy nhi thời điểm Duy nhi đối với nàng là tuyệt đối ỷ lại, vậy thì hiện giờ Thư nhi đối với nàng chính là hết lòng dây dưa, mồ hôi.
38 “Thư nhi bị người nhục mạ là kẻ ngu, mặc dù Tĩnh Xu biết trí lực của Thư nhi có chút thấp, nhưng bản thân hắn cũng vô cùng đáng yêu, Die nd da nl e q uu ydo n vì vậy Tĩnh Xu tuyệt đối không cho phép người khác nhục mạ Thư nhi, vì vậy, hôm nay đến đây, là muốn đặc biệt hỏi thăm hai vị một chút: Thư nhi, đến cuối cùng là vì sao mà biến thành như vậy!?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt phu thê Tuân Nhữ Dương đều buồn bã, trầm mặc không nói.
39 Hoa viên luôn luôn yên lặng nhưng sáng sớm hôm nay lại ồn ào náo loạn cả lên.
Chỉ thấy Tuân Thư toàn thân đỏ rực cười vui vẻ, âm thanh thanh thúy thỉnh thoảng vang lên: “Để chỗ này, để chỗ này”, “Không đúng, không đúng” , “Lấy thêm nhiều chút, lấy thêm nhiều chút “.
40 Bữa sáng ở đây cực kỳ đơn giản, chỉ là mấy cái bánh bao và bát cháo loãng, gia đình phú quý còn có thể làm thêm chút dưa cải, còn lại thì không bàn nữa, hôm nay thấy Phượng Tĩnh Xu bưng ra món ăn, mắt của sáu người tại chỗ cũng trợn lên.