1 Nửa đêm, mưa thưa thớt rơi như những chấm nhỏ làm đẹp cho nền trời đen tối cùng với vầng trăng lạnh lẽo đang treo lơ lửng giữa khoảng không. Đỉnh núi Thương Mang cao nhất Đông triều như được phủ bởi một tầng lụa mỏng manh màu bạc dưới ánh trăng chiếu rọi, phảng phất như một viên ngọc bích đứng sừng sững trên bình nguyên hướng về bờ cõi đế vương, tôn quý, hùng vĩ mà thánh khiết, không thẹn cho danh xưng của chính nó “Vương sơn”!Lúc này đây, có hai lão già ngồi tại trên đỉnh núi cao cao.
2 Bạch Quốc, Nguyễn thànhKhu đại trạch phía tây thành là nơi tọa lạc của danh môn võ lâm Hàn gia Bạch Quốc. Hàn gia tuy là võ lâm thế gia, nhưng để được thanh danh lan xa đến như vậy không phải do trong nhà có người mang tài năng võ công tuyệt đỉnh, mà lại là lấy linh dược gia truyền Tử Phủ tán, Phật Tâm đan thành danh trong giới giang hồ.
3 Thấy sơn động trống trơn, Phong Tịch chợt buông lỏng tay, bộ nam trang liền rơi xuống đất. Người ấy không chờ nàng?! Bị thương nghiêm trọng đến như vậy mà vẫn tự chính mình bước đi, không chịu chờ nàng lấy thuốc trở về?!“Thật sự là một người quá ngu ngốc!”Phong Tịch thì thào mắng trong miệng rồi đi về phía cửa động, chợt phát hiện thấy ngoài cửa động kia bị không ít người vây quanh.
4 Mặt trời lên đằng đông, chim rừng cất tiếng hót, phảng phất gió sớm mai, hoa rạng đông khai nhụy, một ngày mới lại bắt đầu. Mở mắt ra, đập vào trong đôi mắt là sa trướng[1] trắng như tuyết, nhuộm vài đóa mặc lan, thuần trắng thanh nhã.
5 “Phác nhi, đệ có nhớ đám áo đen đêm đó đến nhà đệ có đặc trưng gì không?”Ngoại ô Nguyễn Thành, một con ngựa trắng lững thững bước đi, có hai người cưỡi trên lưng ngựa, Hàn Phác ngồi trước, Phong Tịch ngồi sau.
6 “Giản, thu kiếm. ” Bỗng nhiên sau lưng vang lên một thanh âm trong trẻo lạnh lùng, nhẹ nhàng mà đạm mạt, lại có chút uy nghiêm, phảng phất như mang theo khí thế vương giả, không giận mà uy, nhỏ giọng ra lệnh cho thần tử.
7 “Tỷ tỷ, vị Hoàng Triều công tử kia tương lai sẽ trở thành Hoàng đế sao?”Hàn Phác nghe được tiếng vọng từng hồi từng hồi không dứt, ngẩng đầu lên hỏi Phong Tịch.
8 Chiến thuyền sắc đen, trong khoang thuyền được trang hoàng cực kỳ lộng lẫy, mành tơ sắc tím, bàn khắc hoa văn, trên sàn trải thảm đỏ dày, trên vách treo mấy bức họa sơn thủy, nhưng nổi bật nhất vẫn là người đang nằm trên nhuyễn tháp gần song cửa, chính vì có người ấy, mà tất cả mọi thứ lộng lẫy ở đây đều hóa thành tao nhã, ung dung.
9 Tiết trời đã vào đông, lạnh lẽo rét mướt, lại thêm thứ gió hàn thâm nhập vào xương cốt con người, bất kỳ ai cũng mong muốn trốn trong nhà, ngồi bên lò sưởi hay vùi đầu vào chiếc chăn ấm áp.
10 “Tỷ tỷ, vì sao lại muốn anh ta đi theo?”Trong một ngõ nhỏ không người, Hàn Phác lôi kéo Phong Tịch đang dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi, hỏi. “Vì anh ta muốn đi theo thôi.
11 “Chén rượu ngã lòng sao cuồng dạiThốt lời đắng chát trải sầu thươngCá đâu mắc cạn khôn biết phậnNhạn kia lạc bóng vốn đoạn trườngÁo gai, điệu Nghê thường gắng múaCành trụi, kia huệ chỉ vẫn hươngNản chí đường bồng về xứ BắcNgóng Nam dựa cửa nguyệt tựa sương”[1][1] Trích Đạp ca hành (踏歌行) – Tử Diên (紫鸢) (ss Lãnh Vân chỉnh dịch)“Phác Nhi, tuổi đệ còn nhỏ mà đã học thuộc bài thơ này làm chi, thay một bài khác đi.
12 Có hai vật được đặt trên chiếc bàn tròn trải khăn màu lam nhạt, một tấm kim diệp rực rỡ và một chiếc khăn lụa màu phấn hồng. “Hai thứ này là những gì mi gặt hái được?”Trong gian phòng khách tốt nhất mang chữ Thiên tại một quán trọ phong nhã lớn nhất Khúc thành, Phong Tịch đi quanh chiếc bàn tròn một vòng, chẳng rõ hai thứ này vì sao khiến con hồ ly đen kia có một bộ dáng như đã tính trước trong lòng.
13 Thị nữ Lăng Nhi mà Thuần Nhiên công chúa nuông chiều nhất trong Lạc Hoa cung mấy ngày nay có chút không vui, lại có chút hài lòng. Nguyên nhân không vui chính là vì con người đang chiếm lấy giường của Thuần Nhiên công chúa ngủ say sưa.
14 “Rắn nát mặc dầu tay ta nặn! Khá khen ột Hoa mỹ nhân!” Trên nóc Kim Thằng cung, Phong Tịch bùi ngùi khen ngợi, đưa mắt nhìn theo bóng hình yểu điệu kia.
15 “Hay! Hay! Hay!” Những người còn lại phục hồi tinh thần chậm mất nửa nhịp, đồng loạt vỗ tay khen ngợi: “Kỹ thuật đàn của công chúa thật cao siêu!”“Thuần Nhiên kỹ thuật xoàng xĩnh, làm bẩn mắt các vị rồi.
16 Hồ ly đen, mi ngồi đây làm gì? Phác Nhi, đệ mau về phòng tắm đi, sau đó bảo Nhan đại ca nấu cơm cho đệ ăn. Ăn xong rồi thì đi ngủ!”Khi mặt trời lặn xuống đằng tây, Phong Tịch và Hàn Phác đi chơi suốt cả một ngày cũng quay về.
17 Tiết trời một chiều đầu hạ không lạnh lẽo cũng chẳng nóng nực, vô cùng thích hợp để nằm ngủ trưa. Người ham mê ngủ như Phong Tịch lúc này đương nhiên đang nằm trên chiếc giường trúc trong phòng say giấc nồng.
18 Ra đến ngoài dễ thấy ngay Phong Tức đang đứng dựa vào lan can cẩm thạch trước cửa cung. Chàng mặc một bộ đồ đen tuyền, đón gió mà đứng, tuấn tú khôn cùng, lại thêm vẻ mặt mang nụ cười ung dung nhàn nhã khiến không ít cung nữ trong cung ghé mắt liếc nhìn, âm thầm phỏng đoán chàng trai tuấn mỹ mà công chúa đưa về đây có phải là phò mã tương lai chăng?Phong Tức lẳng lặng nhìn Phong Tịch đang đi về phía chàng, nàng vẫn một kiểu tóc đen áo trắng, khuôn mặt quen thuộc, dù nhắm mắt cũng có thể mường tượng ra bước chân nhẹ nhàng biếng nhác; thế nhưng chàng vẫn thấy người này có điểm gì đó không giống như xưa, nhất thời trong lòng sinh ra một thứ cảm giác, vậy mà chỉ trong khoảnh khắc thứ cảm giác khó hiểu này đã bay đi mất, khiến chàng không thể kịp tìm hiểu rõ ràngPhong Tịch dừng bước cách chàng một trượng, hai người đứng cách nhau một trượng, mặt đối mặt.
19 Nhân Dĩ năm thứ mười bảy, ngày mười chín tháng tư. Phong Tịch dẫn bốn vạn năm nghìn quân Phong Vân kỵ tiến về Lệ thành. Ngày hai mươi ba. Phong Tịch tới Kỳ thành, để lại vạn quân Phong Vân kỵNhân Dĩ năm thứ mười bảy, ngày hai mươi lăm tháng tư.
20 Đợi sau khi Tiêu Tuyết Không và Thu Cửu Sương đi khỏi, Hoàng Triều quay người ngồi xuống, nhìn về phía Hoa Thuần Nhiên, “Công chúa có lời gì muốn nói?”Ánh mắt Hoa Thuần Nhiên lại đảo qua con người đang ngồi trầm ngâm đọc sách ở phòng đối diện, Ngọc Vô Duyên.