21 Sáng sớm ngày mùng bốn tháng năm. Khi Hoa vương phát động mười vạn đại quân với bốn khẩu đại pháo mở đường chuẩn bị bắt đầu một trận chiến oanh liệt nhất với Lệ thành, một binh sĩ chịu trách nhiệm điều tra tình hình tiền tuyến tới bẩm báo: “Báo cáo đại vương, Lệ thành phía trước im ắng không tiếng người, cửa thành được mở rộng, trên thành lầu chỉ có người rơm!”“Cái gì?” Hoa vương nghe xong sửng sốt, nhưng ngay sau đó ông ta ngửa mặt lên trời cười sằng sặc, “Ha ha… Con bé Phong Tích Vân chắc chắn sợ đại pháo của bản vương rồi nên mới chạy trốn đây!”Hoàng Triều và Ngọc Vô Duyên nghe vậy thì nhìn nhau, trong mắt đôi bên đều hiện lên sự nghi hoặc, Phong Tịch sao có thể là người chạy trốn vì sợ chứ?“Truyền lệnh ta, đại quân vào thành, sau khi nghỉ ngơi thì giờ Mùi xuất phát truy kích quân Phong!” Hoa vương hạ lệnh.
22 Bên ngoài lều của Hoa vương, mọi người liên quan đều căng thẳng chờ đợi, vẻ mặt sốt ruột gấp gáp, đặc biệt quân sư Liễu Vũ Sinh là người nóng ruột nhất, hắn đi đi lại lại nhiều đến mức mặt đất trước cửa lều sắp bị đào thành một cái hố.
23 Chém giết vẫn còn tiếp diễn, địa ngục chốn nhân gian quả thực đã xuất hiện tại Vô Hồi cốc. Mùi tanh nồng của máu tràn ngập cả bầu trời sơn cốc, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng giết chóc vang vọng tận trời cao, ánh đao ánh kiếm lóe sáng, mũi thương rút ra mang theo cả máu thịt bầy nhầy của địch nhân.
24 Trong thiên “Đông thư. Liệt hầu. Phong vương Tích Vân”, vị sử quan Côn Ngô Đạm danh xưng “bút kiếm” cũng không tiếc lời khen ngợi “Thiên tư phượng nghi, tài hoa tuyệt đại, dụng binh như thần!” Cả đời nàng từng trải qua hơn trăm trận chiến lớn nhỏ, gần như chưa từng chiến bại.
25 Trong doanh trướng chỉ còn lại Phong Tịch và Phong Tức. Hai người ngồi đối diện cách nhau một trượng, một người vẫn nhẹ cười, một người chẳng có biểu hiện gì trên mặt.
26 Đàn thất huyền trên án, tịch mịch đợi chờ ai?Tương Như tay khéo chứ, Tử Kỳ vẫn lắng tai?Ngóng chờ ngàn năm khổ, Chỉ còn gió nhẹ lay!Gốc hạnh cổ vách núi, Um tùm đợi chờ ai?Đông Pha còn cuồng hát, Thái Bạch vẫn nằm say?Canh giữ vạn năm khổ, Chỉ còn ánh trăng này!Hang sâu người áo trắng, Dựa trúc đợi chờ ai?Lầu yến lung linh thế, Chân trời nhạn xa bay?Khổ trông hoàng hôn ấy, Sương hoa vẫn lắt lay!Quay đầu nhìn chăm chú, Sự đời cũng thế này!Một giọng ca u uất bay bổng theo làn gió nhẹ, dường như trong lòng người hát tồn tại sự lo âu vô hạn mà chẳng thể trút vào nơi nào, chẳng thế nói được với ai, tịch mịch ưu sầu như vậy.
27 Ngày mùng sáu tháng sáu, năm Nhân Dĩ thứ mười bảy, dân chúng Phong đô ra khỏi thành một trăm dặm, tự mình chuẩn bị rượu và đồ ăn nghênh đón Phong vương cùng các tướng sĩ Phong Vân kỵ trở về.
28 Xuân về tiết trời ấm áp, trong hoa viên từng bụi mẫu đơn nở rộ, lộ vẻ tươi diễm vô cùng. Trên những khóm hoa ấy còn có đôi ba chú bướm vờn quanh, tung tăng bay múa.
29 Trung tuần tháng chín năm Nhân Dĩ thứ mười bảy, Phong vương Tích Vân bắt đầu đi tuần tra các thành. Lần tuần tra này, ngoại trừ nghi trượng, nội thị, cung nữ riêng, các đại thần đi theo chỉ có Thái tể Phùng Kinh, Thái luật Chu Tế, thống lĩnh cấm vệ Tạ Tố, đại tướng Phong Vân kỵ Tề Thư, đồng thời còn thêm một trăm thị vệ.
30 Đầu tháng tư năm Nhân Dĩ thứ mười tám, Phong vương Tích Vân khởi hành đi Hắc Phong quốc. Ngày mùng sáu tháng tư, Phong vương tới Lương biên thành Phong quốc.
31 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .
32 Tình hình trong cung Lan Lăng chẳng hề có khách tới như mây như Tích Vân dự đoán, do thái y chữa trị cho thái tử có nói: Vết thương của thế tử cực kỳ nghiêm trọng, nhất định phải nghỉ ngơi, ai cũng không được đến làm phiền.
33 Cuối cùng, cánh cửa cung Hoàng Cực tại Phong cung cũng được mở ra, người đầu tiên đặt chân bước vào là thế tử Lan Tức. Phong vương lặng lẽ nằm trên vương sàng.
34 Tiết trời mùa hạ dường như lúc nào cũng thật thất thường. Sáng sớm mặt trời vẫn còn treo cao, tỏa sáng diễm lệ, đến trưa đã có mưa rào trút xuống, rơi lộp độp vào mái ngói xanh, tí tách nhỏ từng giọt xuống hồ sen, tẩy rửa dung nhan như ngọc, gột sạch hương hoa.
35 Tương phản với những thay đổi to lớn sau khi tân vương Bạch Phong quốc đăng vị, tình hình Hắc Phong Quốc khá vững vàng và bình ổn. Ngoại trừ vài vị lão thần chức vụ tầm tầm từ chức, triều thần Hắc Phong quốc quả thật không thay đổi gì nhiều.
36 Núi Tra nước Bạch không giống vẻ hùng vĩ, hiên ngang như ngọn núi Thương Mang cao nhất triều Đông, cũng không có vẻ đẹp thanh tịnh hay sự hiểm trở như núi Bích nước Hoàng.
37 “Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc…” Bỗng từ đâu có tiếng vó ngựa kỵ binh truyền đến, trong ánh lửa lập lòe bóng kỵ binh giáp đỏ tiến sát, chỉ trong chốc lát, kỵ binh giáp trắng giáp đen ngã xuống hàng loạt.
38 “Cô muốn đánh bại ta?” Tích Vân mỉm cười nhìn cô bé xinh đẹp mặc áo đỏ rực với gương mặt chưa một lần đau khổ sầu thương, đôi mắt không nhuốm màu danh lợi, quyền lực trước mắt.
39 “Vương, sắc trời đã tối muộn, giặc cùng đường chớ truy. Lần này ta đã đuổi theo gần hai trăm dặm, lại thêm việc công thành liên tiếp, binh sĩ quả thật đã quá mệt rồi.
40 Ngày hai mươi chín tháng tám, hai quân Phong tụ hội tại Bạch đô.
Mùng một tháng chín, Phong Vương, Tức Vương khao thưởng đại quân trong ngoài thành Bạch đô.