1 Lúc Bạch Ngọc Khuyết khôi phục ý thức, cũng là lúc nàng kinh hoàng phát hiện, toàn thân nàng không thể cử động được. Vì thế nàng kinh hoảng hét lớn lên một tiếng, thế nhưng một chút âm thanh đều không phát ra được.
2 Tô Đát Kỷ vừa rời khỏi, Bạch Ngọc Khuyết không có việc gì làm, một mình buồn chán ở trong phòng đi tới đi lui, làm quen với địa bàn mới của mình. Đột nhiên, nàng phát hiện gần chiếc giường có một bàn trang điểm lớn, nàng bỗng khựng lại, đấu tranh nội tâm hết nửa ngày, Bạch Ngọc Khuyết rốt cục cũng quyết định chậm rãi đi tới, trong gương đồng loáng thoáng hiện ra một khuôn mặt tròn trịa thanh tú, so với diện mạo của nàng lúc trước có tám phần giống nhau, chỉ là làn da có vẻ trắng hơn một chút.
3 Tô Đát Kỷ tiến đến trước mặt hai người, thấy dáng vẻ Bạch Ngọc Khuyết ngơ ngác, hai tay bị Văn Trọng cầm lấy, miệng tựa hồ còn lẩm bẩm gì đó. Nàng cho rằng sau khi tiểu Ngọc bị Khương Tử Nha đánh xong, giờ lại xui xẻo bị Văn Trọng cho mặt mày đánh choáng váng, thì trong lòng giận dữ, nhưng trên mặt lại cười, nhìn Văn Trọng châm chọc nói:
"Văn Trọng ~~ ngươi đường đường là thái sư của một quốc gia, đêm hôm khuya khoắt thế này, lại bắt nạt một cái cô gái yếu đuối ở nơi hoang dã, không biết tin tức này nếu bị bách tính Thương Triều biết rồi, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào đây.
4 Trời xanh mây trắng, lại có thêm một đàn quạ đen thui, nhiều chuyện kêu “ quác quác” bay ngang qua đầu, giống như đang cười nhạo tình trạng quẫn bách của Bạch Ngọc Khuyết lúc này.
5 Khi hai tỷ muội đang nói chuyện, thì cung nữ ngoài cửa đồng thanh hô lên: "Tham kiến đại vương!" Sau đó nghe được một giọng nam từ tính: "Bình thân. "
Bạch Ngọc Khuyết sợ hết hồn nghĩ, này này chuyện này.
6 Suốt hai ngày nay, Bạch Ngọc Khuyết cực kỳ ngoan ngoãn nằm lì trong phòng, không phải nàng tự nhiên đổi tính muốn làm trạch nữ. Bởi vì hai ngày nay, nguyên cả hoàng cung đang loan truyền hàng loạt scandal của nàng, đáng sợ đến nỗi nàng chỉ có thể trốn ở trong phòng, ví dụ như:
"Bạch tiểu thư không màng đến tỷ muội tình thâm, sẵn sàng nằm rạp dưới chân anh rể để cầu hắn một cái liếc mắt.
7 Đêm nay mười lăm, trăng vừa to vừa tròn, ánh trăng dường như không ngừng chiếu trên thế gian vạn vật.
Trên Trích Tinh đài, Bạch Ngọc Khuyết một thân bạch y, bóng lưng phảng phất như tiên tử lạc vào nhân gian, có điều, vị tiên tử này rất không có hình tượng ngồi xếp bằng dưới đất, đặt một chiếc vòng ngọc bích trước mặt, làm phép để nó hấp thụ “nguyệt quang linh khí,” chiếc vòng kia lập tức xuất hiện một dòng ánh sáng lưu chuyển lúc ẩn lúc hiện.
8 Trong Vạn phúc điện, một nữ tử có khuôn mặt mỹ lệ, khí chất đoan trang xuyên thấu qua khe hở của tấm màn, lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào bóng lưng Trụ vương rời đi, móng tay sắc bén bấm mạnh vào lòng bàn tay, nàng lại tựa hồ như không có cảm giác.
9 Bá Ấp Khảo từ phía sau Cơ Xương bước ra, hành lễ một cái, nhàn nhạt nói:
"Khởi bẩm đại vương, hạn hán đối với tây kỳ mà nói rất là nguy hại, bách tính không có đủ nước canh tác.
10 Vừa dứt lời, mắt Văn Trọng giật giật, làm bộ suy tư, nhàn nhạt nói: "Ừm ——quý phủ còn đang thiếu một người quét sân. " Bạch Ngọc Khuyết là người nào, sao lại không hiểu Văn Trọng ý tứ chứ, đây thực sự lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà, đường đường một quốc gia thái sư, người đứng đầu Ân Thương vương triều, trong nhà sẽ thiếu một tên quét rác sao?
Nhưng mà —— đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
11 Bạch Ngọc Khuyết ngượng ngùng cười hì hì, bà lão tiếp tục cười híp mắt hỏi: "Tiểu Ngọc cô nương, cô nương là người nơi nào?"
"Ách. . . Bà bà, lúc trước cháu ở phía nam Triều Ca, bây giờ chuyển đến Triều Ca.
12 Da đầu Bạch Ngọc Khuyết run lên, nhanh chóng không dấu vết rút bàn tay đang mọc đầy da gà ra, thật ra hồi trước xem phim, nàng rất đồng cảm với Khương hậu có vận mệnh bi kịch thê thảm này.
13 Thấy vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận của Tô Đát Kỷ, Bạch Ngọc Khuyết trực giác không ổn, chỉ đè xuống nghi vấn đang không ngừng xoay chuyển trong lòng, nhanh chóng theo nàng, mãi khi đến một nơi vắng vẻ không người, Tô Đát Kỷ mới phất tay áo một cái, triển khai Thuấn Di Thuật, hai người trong nháy mắt liền đến chỗ ở Tô Đát Kỷ.
14 Vài giọt mồ hôi lạnh vô thanh vô tức từ cái trán rộng của Trụ vương lần lượt rơi xuống, mấy khối cơ trên khuôn mặt anh tuấn liên tiếp nhảy lên "Thình thịch ", cả người Trụ vương đều cứng lại.
15 Bạch Ngọc Khuyết trong nháy mắt đột nhiên tỉnh ngộ, chẳng trách vừa nãy mình rõ ràng đã thi pháp xong xuôi, nhưng trên đường lại thay đổi chỗ cần đến, đứng ngay hậu hoa viên, nàng lúc đầu còn tưởng Thuấn Di quyết có chỗ sơ suất, thì ra là tên Dương Tiễn giở trò quỷ!
Tài nghệ không bằng người, chuồn êm không được, Bạch Ngọc Khuyết triệt để bỏ tâm tư, trước mắt, co được dãn được mới là đạo lí làm người, nàng nhanh chóng suy nghĩ xong xuôi, cười rạng rỡ giải thích: "Ôi Dương đệ đệ, người ta chỉ là đói bụng thôi mờ, cho nên mới muốn trở về ăn cơm, nếu ngươi đói bụng, ta mời ngài ăn cơm có được hay không?"
Dương Tiễn bị thanh âm "Dương đệ đệ" kinh sợ đến mức liên tiếp đánh vài cái run cầm cập! Da gà trên người tranh nhau nổi lên!
Hắn đường đường một thế hệ mỹ thiếu niên oai phong lẫm liệt! Đại Danh Đỉnh đỉnh! Một trong những đệ tử đắc ý nhất của Ngọc Đỉnh Chân Nhân! Có thiên phú nhất trong đám đệ tử Xiển giáo đời thứ ba, thiếu niên tuấn kiệt thực lực mạnh mẽ nhất! Lại bị tiểu yêu quái này xưng hô ghê tởm đến mất hình tượng như thế!
Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, thế nào cũng thành chuyện cười, hắn sẽ bị nhóm các sư huynh sư đệ đồng môn cười chết mất! Tưởng tượng đến cảnh mình bị mấy sư huynh đệ bất lương kia bao quanh vây nhốt, mồm năm miệng mười gọi hắn "Dương đệ đệ~", lưng Dương Tiễn trong khoảnh khắc vô thanh vô tức ướt đẫm!
Hắn bất thình lình rùng mình lạnh lẽo, nhanh chóng hoàn hồn, hung tợn trừng mắt Bạch Ngọc Khuyết nói: "Ta cảnh cáo ngươi! Tiểu yêu quái, ngươi nếu như còn dám xưng hô tiểu gia lung tung nữa, cẩn thận tiểu gia lấy nội đan ngươi ra, cho Hao Thiên Khuyển ăn!"
Bạch Ngọc Khuyết sợ hết hồn, trong lòng cười thầm, yên lặng nhớ kỹ chỗ đau của Dương Tiễn, nhưng trên mặt làm ra một bộ khúm núm nói: "Ồ dạ dạ ~! Người ta không dám nữa, ngươi muốn người ta gọi ngươi như thế nào, người ta sẽ gọi ngươi như thế đó, như vậy được chưa?"
Cố ý xem nhẹ âm điệu hề hề lấy lòng kia, Dương Tiễn thoả mãn gật đầu, vẻ mặt hoà hoãn lại, cười nói: "Ngươi tiểu yêu này, cũng có lúc coi như thông minh, thấy ngươi tôn kính tiểu gia ta như thế, tiểu gia ta liền miễn cưỡng thu ngươi làm nha hoàn vậy, về sau, ngươi hãy gọi ta chủ nhân đi.
16 Biến cố phát sinh quá nhanh! Ngay cả bản lĩnh cao cường như Dương Tiễn cũng không kịp phản ứng, chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm nhìn "Yêu khuyển" của mình bị nữ sắc ma lăng ~~ nhục.
17 Người xưa có câu: Người ngốc có phúc của người ngốc. Lời này quả nhiên không sai.
Bạch Ngọc Khuyết chưa chạy được bao xa, đột nhiên mắt sáng lên, trong đôi mắt ấy nhất thời tỏa ra một tia ý mừng vô tận!
Phía trước, xuyên qua tầng tầng lớp lớp tán lá cây, dáng người cao to kiên cường sừng sững đang đi tới, không phải Văn Trọng thì là ai chứ!
Bạch Ngọc Khuyết mừng muốn khóc, nàng vẫy tay hô lớn: "Văn Trọng! Văn ——!" Một lời chưa dứt, bỗng nhiên Bạch Ngọc Khuyết không phát ra được tiếng nào, một đạo ánh sáng lóe lên, thân hình của nàng đột nhiên phát sinh ra biến hóa!
Lúc này, đâu còn cô gái trẻ áo trắng chứ, rõ ràng là một con vật lông dài màu vàng, uy phong lại đẹp đẽ Hao Thiên Khuyển!
Văn Trọng hôm nay tiến cung, một phần là vì xác định an bài cuối cùng việc thảo phạt Nam Cương, mặt khác là vì tiểu yêu quái coi trời bằng vung kia đã gần hai ngày không đi thái sư phủ quét tước, hắn rất hiểu tiểu yêu quái kia, nàng tuyệt đối không dám tùy ý ngỗ nghịch mình, nên mới chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ "Nghỉ việc", chắc là xảy ra chuyện gì đi?
Liên tưởng đến Khương Tử Nha hai ngày này vừa vặn tiến cung giảng giải dưỡng sinh thuật cho Trụ vương và quần thần, Văn Trọng thầm nghĩ: Chẳng lẽ tiểu yêu quái kia bị Khương Tử Nha bắt đi rồi? Nếu đúng như thế, cái mạng nhỏ kia của nàng e rằng nguy hiểm rồi!
Tiểu yêu này tuy rằng tình cờ trợ trụ vi ngược, nhưng cũng không xấu xa, tuy thỉnh thoảng có chút khôn vặt, nhưng tâm địa coi như không tệ, yêu tinh như vậy vô duyên vô cớ mất mạng, làm cho mình có chút không đành lòng.
18 Văn Trọng nhíu mày, lạnh lùng nói: "Đợi đã!"
Dương Tiễn làm bộ không nghe thấy, nhanh chóng kéo Bạch Ngọc Khuyết đi về phía trước, Văn Trọng cười lạnh, duỗi tay phải ra, thản nhiên điểm một điểm hướng về “Hao Thiên Khuyển” đang bị lôi kéo, thân hình to lớn "Hao Thiên Khuyển" đột nhiên nổi lên một trận biến hóa, trong nháy mắt, hiện ra thân hình và khuôn mặt héo úa Bạch Ngọc Khuyết.
19 Bạch Ngọc Khuyết vừa nghe xong, bị doạ sợ, chợt xoay người ôm chặt lấy một gốc cây bên cạnh, lắp bắp nói: "Suất Suất. . . Suất điện! Không không! Ta không muốn đến đó, kẻ xấu Khương Tử Nha kia ở đó, hắn.
20 Lúc này, trong mắt của Bạch Ngọc Khuyết, phạm vi xung quanh dường như lại biến thành hư không, chỉ còn sót lại người thanh niên tuấn mĩ đến thiên địa thất sắc trước mắt này!
Khương Tử Nha sợ lại lui về đằng sau thì dột nhiên đụng tới phía sau vách tường, trong long thì đau khổ vì không còn đường lui, lúc này hai tay hai chân của hắn đã kinh hoàng dính chặt vào tường mà còn mạnh miệng mắng: " Yêu nữ vô liêm sỉ! Không được ….