1 Bên tai ta mơ hồ nghe có tiếng người nói chuyện. . .
Mấy người kia, có biết mấy giờ rồi không? Có để yên cho người khác ngủ không hả?
Tối hôm qua ta đã phải thức trắng đêm để kịp hoàn thành bản thảo, khó khăn lắm mới chợp mắt được một lát.
2 Mông lung tỉnh lại, trước mắt mơ hồ, có cảm giác không chân thật.
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ta chợt bừng tỉnh.
Sẽ không phải là. . . Ta kinh hãi mở mắt, ngồi bật dậy.
3 Cảm xúc của ta bây giờ chỉ có thể dùng đến "kinh thế hãi tục" để mà hình dung.
Thật không thể tin được là ta xuyên không rồi, mặc dù vạn lần không muốn nhưng ta còn biết làm gì đây? Khiếu nại sao, ai? Thần Thời Gian? Diêm Vương?.
4 Ta đưa mắt nhìn năm nam nhân đang đứng trong phòng.
Mắt ta dừng lại trên người một thiếu niên mặc lục y, thân thể mảnh khảnh, áo bào rộng thùng thình càng làm nổi bật sự gầy yếu của hắn, cảm giác chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay hắn đi.
5 "Thê chủ. . . " Mặt than định lên tiếng lại bị ta chặn lời.
"Lam Nguyệt phải không, ngươi nói tiếp đi!"
Ta vừa mở lời, nhóm nam nhân liền yên lặng lui xuống.
6 "Ngươi. . . khụ khụ. . . " Ta bị lời của hắn làm sặc một ngụm nước miếng.
Tiểu tử hắn đang nói cái gì a? Viên phòng? Cái vấn đề này không thể đem ra nói đùa được đâu!
Một chén nước được đưa đến trước mặt ta.
7 Thấy Lam Nguyệt đã tỉnh, Mặt than lại rút ngân châm trên người hắn ra.
Lam Nguyệt mở mắt, yếu ớt lên tiếng, "Đại công tử. . . đại ca. . . "
"Đây là.
8 Còn cách bờ một đoạn, Tiêu Vũ đột nhiên dừng lại làm ta suýt đâm đầu vào lưng hắn.
Làm sao vậy? Có gì ở phía trước sao?
Ta nhìn bóng lưng trước mặt, một cảm giác quỷ dị dâng lên trong lòng.