1 Ánh trăng có chút ảm đạm, màn đêm giống như một cái bát lớn bao phủ cả mặt đất. Đêm đen nhánh mang mực đậm nặng nề vẽ loạn ở phía chân trời, che đi mặt trời khi nãy còn lấp ló.
2 Tư Đồ Dạ Nhi đứng ở trên đài, nhìn những nam nhân giơ bảng kia mà cả người như đang trong hầm băng. Vừa lúc đó, một âm thanh rõ to bao trùm toàn căn phòng ồn ào:"Ta ra hai nghìn vạn!"Mọi người rối rít quay đầu lại hướng phát ra âm thanh, không nghĩ tới lúc này cánh tay giơ cao bài giá hai nghìn vạn lại là nữ nhân!Từ xưa tới nay, tới nơi này mua nữ nhân đều là nam nhân, hôm nay nữ nhân sao lại tới đây mua bán? Nhưng cô gái này cũng có chút cổ quái!Dạ Nhi quét ánh mắt về phía cô gái kia, hai mắt trong chốc lát híp lại một chút.
3 Thiên Diệp vương triềuHôm nay là ngày mà con gái của hoàng thượng Thiên Diệp quốc, Đông Lăng Hạo Minh bắt đầu sang Thiên Thần cầu thân. Toàn bộ dân chúng trong kinh thành đều đứng hàng dài trên đường từ sớm.
4 Mấy nam tử kia liếc nhau một cái, sát khí nhất thời tăng lên: "Vậy thì cùng đi chết đi!"Nói xong, bọn họ rối rít cầm đao lên, sải bước đi đến hướng hai người Dạ Nhi và Bách Lí Hiên Hàn.
5 Trong khi nàng đang hết sức sững sờ, Bách Lí Hiên Hàn đã tiến lên hành lễ: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng! Tham kiến mẫu hậu!"Hoàng hậu nhìn y phục trên người con mình, nhìn lại Dạ Nhi, giỡn nói: "Hàn Nhi, con nhìn xem, con và công chúa đây mặc y phục cùng màu sắc với nhau, xem ra là hữu duyên.
6 Không cam tâm, Mộ Linh Hi lần nữa nói: "Ngộ nhỡ ngày nào đó vương gia chợt có ý nghĩ muốn tỷ tỷ biểu diễn thì như thế nào?"Dạ Nhi cười một tiếng, đã có người muốn rước lấy nhục thì nàng làm sao có thể không phụng bồi đây: "Vương gia đối với thiếp thân từ trước đến giờ hết sức quan tâm chăm sóc, vậy sao lại đi bắt buộc ta đây? Nếu như ngày nào đó vương gia thật sự muốn xem, quý phủ có thể mời đoàn hí kịch.
7 "Vì suy nghĩ cho danh tiết của ngươi, cho nên hôm nay, mời tự tìm một chỗ an giấc, bổn vương muốn giường ngủ!""Cái gì. . . . ?" Dạ Nhi ngẩn ra, không thể tin được vào lỗ tai mình.
8 Dạ Nhi càng nghĩ càng xoắn xuýt, chợt nhớ ra: kỳ quái, hắn bất lực hay không thì đâu có quan hệ gì đến nàng? Nghĩ mãi về chuyện này tựa hồ như hận hắn không xâm phạm nàng ấy.
9 Lâm Diệp thật không nghĩ tới một công chúa như hoa tuyệt thế, vậy mà lại đến tiệm thuốc mua loại dược này. Nếu không phải đã hỏi qua chưởng quỹ thì hắn từ đầu, hoàn toàn không thể tin đây là sự thật.
10 "Chính là như vậy. . . . Thật ra thì chuyện này, trong lòng chúng ta biết rõ là tốt rồi. Vương phi tỷ tỷ là chính thất, chắc chắn sẽ không để bụng!"".
11 ". . . . . . . " Bách Lí Hiên Hàn lúc này hết nói được nữa rồi. Đầu óc của nữ nhân này bị lừa đá hay sao vậy? Còn có thể nói ra những lời như vậy sao? Còn nữa, khi trước, nàng lén đi tiệm thuốc mua dược kia mà, sao giờ lại không dùng?Ngay lúc nàng muốn xoay người rời, bất chợt hắn dùng một tay kéo nàng lại.
12 "Tạ ơn vương gia! Thần thiếp dậy trễ, để cho vương gia cùng các vị muội muội phải đợi lậu, thật là ngại quá!"Bách Lí Hiên Hàn nhếch môi một chút, đáp lời nàng: "Không sao, tối qua ái phi đã mệt mỏi nhiều rồi.
13 Liên tiếp mấy ngày, Mộ Linh Hi đưa đến cho Dạ Nhi không biết bao nhiêu là thuốc bổ. Hơn nữa nàng ta lại đích thân đem cho Dạ Nhi. Nàng nhớ tới lời khuyên của Dương phu nhân ngày đó nên làm mọi việc đều thật cẩn thận.
14 Dạ Nhi vừa nghe vừa cười ha hả, tựa hồ đã quên việc trúng độc rồi. Mạt Lị nói tiếp: "Bất quá, nói đi cũng phải nói lại. trong vương phủ này toàn những người nham hiểm.
15 Dạ Nhi lạnh lùng cười:"Bất kì một chi tiết nào chúng ta cũng không thể bỏ qua, cẩn thận một chút thì vẫn tốt hơn. Càng là những chuyện không có khả năng xảy ra thì càng dễ phát sinh.
16 Lúc bách Lí Hiên Hàn đang ở trong thư phòng viết chữ thì Lâm Diệp bất ngờ từ ngoài bước vào, quỳ một chân hồi báo: "Vương gia, thuôc hạ lúc nãy đi ngang qua chỗ vương phi, tình cờ nghe được một bí mật.
17 Cuối cùng hắn đành hơi cười cười nói: "Nếu ái phi không muốn bổn vương xem nàng thay y phục thì bổn vương sẽ chờ ở ngoài cửa. Bất quá, bổn vương tin rằng, vào một ngày không xa, nàng sẽ tự nguyện cùng ta "thẳng thắn gặp nhau".
18 "Không sao đâu, dù sao bổn vương cũng không đói. Ái phi hài lòng là được rồi. " Bách Lí Hiên Hàn lẳng lặng quét mắt nhìn về phía Dạ Nhi một cái, giống như nhìn một tiểu oa nhi.
19 "Lợi ích cái gì chứ? Đây mà là giá khởi điểm à? Ta biết ngươi còn phải nuôi gia đình, tiền cũng không dễ kiếm, nhưng ngươi lừa giá người ta vậy thì buổi tối có thể ngủ được sao? Tiền của người khác cũng là mồ hôi xương máu họ đổ ra cả.
20 Dạ Nhi nhìn Cố đại nương, cười nói: "Đại nương quên lời ta lúc trước rồi sao? Ta tới đây để khám lại cho bà bà. Thân thể bà bà tốt hơn nhiều rồi chứ?" Cố đại nương gật đầu: "Đỡ nhiều rồi, làm phiền ân nhân quá.