21 "Cái gì? Lan Nhi. . . Lan Nhi của ta. . . " Cố đại nương vừa nghe, hai chân đã lảo đảo định bước ra phía ngoài, song chưa chạy được mấy bước thì té xỉu.
22 Dạ Nhi nhìn bộ dạng của Cố Lâm Đào, thật không giống như vẫn ổn. Vừa rồi hắn đi qua cửa, nàng còn nghe hắn hơi rên một tiếng. Hắn ta làm vậy chắc cũng chỉ muốn Cố đại nương không phải lo lắng.
23 Dạ Nhi cầm lấy chân Cố Lâm Đào, chậm rãi giật giật nhẹ, sau đó đột nhiên một tay dùng sức lấy chân hắn gấp khúc! "Rắc. . . rắc. . . . " âm thanh của xương thanh thúy vang lên, thuận theo tiếng thét chói tai của Cố Lâm Đào:"A.
24 Khuya nay làm 2 chưng bù luôn!!! =)))========Ta là phân cách tuyến dễ thương========="Sao rồi? Dạ Nhi cô nương, muội muội của ta hiện tại thế nào?" Cố Lâm Đào là người đầu tiên chạy như bay đến bên Dạ Nhi, trong lời nói xen lẫn một tia run run.
25 "Ngươi. . . " Dạ Nhi tức giận nói, dù thế nào thì đó cũng là một sinh mạng đấy, làm sao hắn có thể lạnh lùng như thế, không phải là quan hệ huyết thống thì thấy chết là không cứu ư? Nhưng mà nghĩ lại, nàng lập tức nhớ đến một việc: Đúng rồi, sao nàng lại không nhớ chứ? Hắn không đáp ứng được là chuyện đương nhiên, bởi vì hắn đã “bất lực" thì làm sao cứu được Cố Thanh Lan? Ha ha, ta đã nói mà, trên đời này không có mèo không ăn vụng, đưa đến miệng mà còn không ăn trúng lại càng không có! Trừ phi hắn không phải là mèo.
26 Chương mới nè nhà ơi!!! *biểu cảm dễ xương*==========Vẫn là ta-phân cách tuyến khả ái vô địch==========Sau khi đi khỏi khoảng sân nhỏ, Dạ Nhi nhìn thấy bên ngoài có một chiếc xe ngựa đã được chuẩn bị trước, nàng hỏi Bách Lí Hiên Hàn:"Vương gia cứu Cố cô nương mất nhiều thời gian như vậy, có phải là bởi vì tìm xe ngựa hay không?" Bách Lí Hiên Hàn lắc đầu:" Xử lý cha con Lý gia đúng là gặp một chút phiền toái nhỏ bởi vì bọn họ giấu Cố cô nương đi, ta phải làm cho phủ Thượng Thư đảo lộn lên mới tìm ra được đấy.
27 Sau một khắc đồng hồ ngồi trên chiếc xe ngựa xóc này, cuối cùng cũng về đến vương phủ rồi. Loại cảm giác này thật khó chịu mà. Nhưng mà Dạ Nhi lại vẫn còn ngủ ngon lành trên xe đấy.
28 "Được rồi! Được rồi! Mạt Lị , ta thấy thời gian từ hiện tại cho đến lúc đến hoàng cung còn rất lâu. Chi bằng khoan mặc đã, cứ ném quần áo vào trong xe ngựa, chờ đi đến cổng hoàng cung rồi mặc lại cũng không muộn.
29 Bách Lí Hiên Hàn thấy Dạ Nhi chỉ mặc cái yếm màu đỏ, bỗng nhiên sinh nảy ra một ý nghĩ vô cùng xấu xa, nói: "Nàng bảo ta đi mà ta lại đi ngay chẳng phải là rất mất mặt sao? Dù sao thì ta cũng chỉ là một vương gia thôi, vẫn chưa tu đến đạo hạnh muốn nhịn là nhịn được!"
"Ngươi.
30 Dạ Nhi nghe vậy vội hoàn hồn, thu lại vẻ mặt háo sắc vừa rồi. Sau đó nàng nhìn Bách Hiên Hàn với ánh mắt xem thường:
"Dừng! Vương gia, hình như người có chút tự kỉ phải không, có người nào tự khen mình tuấn tú sao?" Nói xong, không hiểu sao tim nàng đập lỗi mất hai nhịp.
31 Lời hắn nói không hẳn là không có đại lí, cũng bởi thế mà làm cho Dạ Nhi muốn giận mà không giận nổi. Nàng hít sâu một hơi rồi bình tĩnh nói: "Vương gia, người không biết làm như vậy thiếp sẽ cảm thấy xấu hổ sao?"
"Xấu hổ? Sao nàng lại phải xấu hổ? Nàng với ta đã là phu thê, ôm nhau ở một chỗ, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa (***đạo lí hiển nhiên***)!"
"Cho dù chỉ ôm một cái thì cũng không được ôm ở trước cổng như vậy!"
"Vậy ý nàng là ta nên ôm nàng trong phòng chứ gì? Được rồi, nàng yên tâm, lần sau nhất định ta sẽ ôm nàng ở phòng ngủ của chúng ta.
32 Dạ Nhi thấy bộ dángcnghiêm túc như vậy của Bách Lí Hiên Hàn, nhất thời á khẩu không biết nên phản bác như thế nào. Không thể tin được quyết sách của mình lại liên hệ đến sinh tử của một vương triều.