1 Trong một viện của Tướng phủ Sở quốc, Hương Linh và Thạch Duyệt đang ra sức nhổ cỏ trong viện, bởi vì Tam tiểu thư nói nàng cần mỗi loại một chút, hai người mồ hôi đã đầm đìa.
2 "Hi hà tỷ, đúng lúc các ngươi cũng tới, chúng ta đi cùng nhau nha. " Hiên Viên Tuyết vô cùng thân thiện chào hỏi Diệp Hi Hà, tâm tư ca ca nhà mình với Diệp Hi Hà nàng đã sớm hiểu, chẳng qua là hai người thủy chung luôn có thái độ ôn hoà khiến nàng gấp gáp muốn chết a, hôm nay vô tình gặp gỡ nên tranh thủ bồi dưỡng tình cảm một chút, mà nhìn trên mặt Hi Hà đỏ bừng, trong lòng nàng lại càng nắm chắc.
3 "Nếu tỷ tỷ đã nói như vậy, thì muội liền bêu xấu hát một khúc vậy. " Diệp Hàm Vân cũng không từ chối, nàng đứng lên bộ y phục trắng tung bay, đi tới trước đàn tranh mấy người kia mới đàn qua, một tay ôm lấy đàn tranh, đi tới lan can thuyền, ngồi xếp bằng và dựa vào lan can, tùy ý để đàn tranh trên đùi.
4 Hiên Viên Sách rất nhanh lấy lại bình tình, vỗ nhẹ bàn tay giống như sợ hù đến người nào đó. "Diệp Tam tiểu thư thật là tài nữ a, bài hát rất êm tai, lời ca ý cảnh thật là tiêu sái tự tại, không biết xuất ra từ nơi nào?" Hiên Viên Sách vội vã hỏi, cũng như đang hỏi thay tiếng lòng của mọi người.
5 Tam tỷ, chữ này thật đẹp quá, tỷ được tiên sinh nào dạy vậy?" Đôi mắt Diệp Giai Thúy đơn thuần nhấp nháy, tràn đầy hâm mộ. Quay lại chỗ cũ, Diệp Hàm Vân có chút hối hận việc làm hôm nay, tại sao nàng lại ngốc đi hát khúc 《 Hãy thật sự là ta 》 làm gì chứ, dễ dàng tiết lộ tài năng của nàng, nàng làm như thế nào giải thích với mấy người đang này đây, có người kích động, có người không có ý tốt, ghen tỵ, hâm mộ.
6 "Dạ có rất nhiều, chẳng qua con cũng không có xác định rõ là nhà ai, nhưng du thuyền của Thái tử điện hạ con cũng nhìn thấy. " Vẻ mặt Diệp Hi Hà lúc nói đến Thái tử rất thẹn thùng, âm thanh cũng nhỏ hơn.
7 "Liên Nhi, chuyện của Vân di nương đã qua, con không cần để ý nhiều làm gì, bậy giờ chuyên con nên quan tâm à chuyện của phu nhân và đại tiểu thư, Ngọc Bích nghe được đến lễ cập kê của Đại tiểu thư, Tĩnh Hòa công chúa sẽ tham dự, hơn nữa sẽ đích thân chải đầu cho Đại tiểu thư, con có biết ý nghĩa của chuyện này là gì không?" Quan thị tự biết mình không có chỗ dựa phía sau, cho nên từ trước đến giờ vẫn cố gắng nung đúc tâm trí của các nàng, dưới sự cố gắng của bà, Diệp Bội Liên đã có thể nhìn thấu sự đấu tranh gay gắt bên trong, Diệp Ngưng Huyên còn quá nhỏ, nhưng vẫn cần dạy dỗ.
8 "Vân nhi a, phụ thân nghe nói chuyện của con ngày hôm qua, con đúng là lấy ánh sáng cho tướng phủ chúng ta. ""Phụ thân, lúc đó Vân nhi cũng chỉ là nhất thời cao hứng, không phải muốn như vậy, hiện tại Vân nhi cũng có chút hối hận rồi.
9 “Ừ, lớn hơn Tuyết Nhi một tuổi rồi, ta gọi con là Vân nhi, Tuyết Nhi rất tinh nghịch, có điều con bé nói rất thích con, muốn cùng học tập với con, về sau còn phải phiền con chiếu cố Tuyết Nhi nhiều hơn một chút.
10 "Đương nhiên không thành vấn đề. " Diệp Hàm Vân cười nói, xuyên việt đến thế giới này hơn một năm, khó có thể gặp một người muội muội thẳng thắn như vậy, được phu nhân Tĩnh Viễn Hầu phủ nuông chiều đã quen, tuy có chút nóng nảy, nhưng bản tính đơn thuần, ngây thơ rực rỡ, đúng là cái tuổi hài tử nên có.
11 Khi Diệp Hàm Vân được Tĩnh Viễn Quận chúa mời đi, Diệp Hi Hà cũng muốn đi theo nhưng bị phu nhân Tô thị cản lại, nàng không cam lòng. Bây giờ nàng ái mộ Thái tử, cũng mong muốn làm Thái Tử Phi, nhưng là tâm tư thế tử Hiên Viên Sách nàng cũng biết, có một nam nhân luôn yêu mình, nàng không muốn bị tiện nhân Diệp Hàm Vân cướp đi đâu.
12 "Trời ạ thực lực không được, ta sẽ phải dùng trí, di nương đã chuẩn bị cho con, đến lúc đó chỉ cần con. . . " Quan thị nói nhỏ ở bên tai Diệp Bội Liên hồi lâu, mới ngồi trở lại giường êm, nhìn lại vẻ mặt cười duyên của nữ nhi, nàng biết Liên Nhi nhất định có thể.