101 Hạ Ngưng Âm đúng hẹn đến quán cà phê cao tầng, vừa đặt chân tới cửa đã có người vẫy tay ra hiệu. "Hạ tiểu thư, mời ngồi. " Tiền Nhã Tư đưa tay hướng chỗ đối diện, cánh môi bạc kéo theo nụ cười thêm sáng lạng khuôn mặt.
102 Tư Khảm Hàn mở miệng tính trả lời liền bị Hạ Ngưng Âm cắt ngang "Ha ha, cái này anh không nhất thiết phải trả lời, tôi chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, anh có thích hay không cũng đâu có ý nghĩa gì, dù sao tôi cũng không quan tâm.
103 Lúc này Tư Khảm Hàn không có ngăn cản cô, đứng lên đuổi theo cô, Hạ Ngưng Âm liếc nhìn anh, “Làm gì?”Tư Khảm Hàn nhún vai, “Cùng đi thôi. ”“Anh phải đi đâu? Sẽ không đi cùng tôi chứ?” Hạ Ngưng Âm dừng bước, nghiêng mặt quan sát anh.
104 Không biết Lăng Tuyên nói cái gì, từ xa nhìn chỉ thấy đôi mắt biết cười của cô thật ấm áp thật ngọt ngào. Bất thình lình thì trố mắt to, không che giấu chút cảm xúc với Lăng Tuyên, rồi lại cười khanh khách, khuôn mặt sáng ngời động lòng người.
105 Mắt dõi theo bóng dáng bé nhỏ hướng về phía cầu thang, đối với anh cứ ngoảnh mặt làm ngơ, cô không trả lời anh cũng không muốn hỏi thêm, chậm rãi đi theo sau lưng thấy cô chạy đi chạy lại dọn cả đống đồ, khiến đầu mày anh không khỏi nhíu chặt.
106 Tiền Nhã Tư không đáp hỏi ngược lại: “Hai người ở cùng một chỗ?”Trầm mặc một hồi, Tư Khảm Hàn mới “Ừ” một tiếng, thành thật thừa nhận, anh nghĩ đáp án này Tiền Nhã Tư sớm đã chuẩn bị tâm lý mới đúng, về phần vấn đề kia, nếu Tiền Nhã Tư không muốn trả lời, anh cũng không lôi thôi.
107 “Anh, anh không nhầm chứ?” Hạ Ngưng Âm không thể tin vào mắt mình, thật không dễ gì mới quay lại là mình, “Anh lấy ra hơi nhiều thì phải?”“Em cảm thấy thế nào?” Tư Khảm Hàn hỏi ngược lại.
108 Lam Nguy thấy ánh mắt Tư Khảm Hàn đang nhìn xa xăm, muốn làm cho anh chú ý đến sự tồn tại của mình, lại sợ cắt đứt suy nghĩ của Tư Khảm Hàn, đè nhẹ giọng nói thật cẩn thận khẽ gọi: “Tổng giám đốc Tư.
109 Ánh mắt hoài nghi của Tư Khảm Hàn, còn có giọng nói không tin tưởng khiến trái tim Hạ Ngưng Âm băng giá, “Sự việc không như anh nghĩ đâu, bọn em chỉ ngẫu nhiên gặp nhau thôi.
110 Trải qua tìm hiểu một phen, Hạ Ngưng Âm hiểu hơn về người nhà anh, chính là em trai anh Tư Cách Hàn vừa lên cấp ba và ba anh Tư Tích Chương người đã tự động về hưu bỏ lại tập đoàn Tư thị khổng lồ cho anh, về phần mẹ anh, Tư Khảm Hàn không nói.
111 Cùng thời điểm đó, tại nhà hàng nơi tổ chức hôn lễ ngày mai. Cúp điện thoại, Hòa Huân Thức khó nén vẻ đắc ý, đi tới bên cạnh Tư Khảm Hàn đang chỉ đạo bố trí nhà hàng, “Hàn, một nửa giang sơn của Lam Trung đã sụp đổ, nếu lần này chúng ta trả giá thắng lợi, vậy thì hắn chỉ còn chờ phá sản thôi.
112 Hạ Ngưng Âm liều mạng gào to vào chiếc điện thoại đã tắt từ lúc nào: “Tư Khảm Hàn, không được ngắt điện thoại, em biết anh đang lừa em, em nói đúng không? Anh đang lừa em.