1 "Chát. " 1 tiếng vang vang lên trong căn phòng ồn ào khiến tất cả trở về yên tĩnh. . . Nô tỳ, nô tài quỳ rạp dưới đất, trên giường một nữ tử ôm chặt lấy hông nam tử bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, vẫn còn vương nước mắt.
2 "Ngươi. . . Haiz, Tuệ Chi, hài tử đã chết, ngươi cũng đừng ôm quá khứ mà căm hận chúng ta. . . Ngày đó, Liên Nhi bị phong hàn, ta cũng là bất đắc dĩ mới để ngươi ở lại trên núi, sau đó ta cũng sẽ định quay lại đón ngươi.
3 Đợi mấy tên lính đã kéo nàng ra xa hắn mới quay đầu lại, nhìn bóng dáng mờ ảo trong màn tuyết trắng, khẽ thở dài, vô thức ôm chặt lấy Ngọc Liên trong ngực, còn nàng ta thì nở một nụ cười đắc thắng.
4 "Ưm. . . " Tờ mờ sáng hôm sau, nô tỳ kia dần dần tỉnh dậy, xoa xoa cái ót vẫn còn hơi đâu, đứng dậy thì nhìn thấy 2 tên lính nằm dưới đất, liền hốt hoảng chạy vào trong phòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng ấy đâu, trong lòng thầm kêu không tốt, bất chấp cái lạnh giá buổi sáng, chạy đến Nhã Nguyệt điện- tân phòng của vương gia và tân vương phi để thông báo.