1 Hoắc Lãnh Thần - CEO tài ba, lạnh lùng, tàn bạo.
Nhan Ảnh Tịch - Nữ Thần ngành giải trí, không có thiện cảm với những nam nhân đã từng tiếp xúc ngoài Hoắc Lãnh Thần.
2 Căn biệt thự của nàng, người làm của nàng phản bội nàng. Nàng bị bọn họ hạ thuốc mê, căn biệt thự cũng vô thức bị chiếc điều khiển xa tự đồng đóng lại.
3 Bờ ngực rắn chắc của Hoắc Lãnh Thần dường như sát mặt Nhan Ảnh Tịch, hắn bỗng dưng nhìn người con gái nhỏ trong lồng ngực rồi khẽ cười thành tiếng.
" Tịch Tịch, hóa ra ngoài đời em cũng dễ thương như trên màn ảnh.
4 [ Hai Ngày Sau Đó ]
Thành phố lên đèn đã được một hồi, Nhan Ảnh Tịch ngồi trong một căn hộ mới đứng tên được.
Ngồi trên chiếc ghế sofa, nàng bắt chéo hai chân nhâm nhi ly rượu vang đắt đỏ mà lòng chẳng nguôi suy nghĩ về vụ việc ở Hoắc Gia lần đó.
5 Nhan Ảnh Tịch nép người vào tường gương mặt trở nên khác lạ rồi nhanh chóng về phòng khóa trái cửa.
Đêm hôm đó, gió, sấm chớp nhì nhằng đua nhau dọa dân nhưng cuối cùng cũng ngưng.
6 Nhan Ảnh Tịch bỗng nở nụ cười chê cười. " Thời đại này, dùng tiền che mắt thiên hạ. Trước ống kính ngẩng cao cưng chiều sau ống kính dày vò sỉ nhục. Đó là chiêu trò đầy học thức của một doanh nhân thành đạt.
7 Trong vòng tay Hoắc Lãnh Thần rất xa lạ nhưng cô lại cảm nhận được chút gì đó rất hạnh phúc. Những giọt mưa bỗng rơi ngay khi hai người bước ra khỏi đại sảnh.
8 Nhan Ảnh Tịch im lặng không nhìn Hoắc Lãnh Thần một cái rồi lắc đầu, nhanh hơn cô tưởng hắn ẩm cô lên nhanh chóng rảo bước đi.
Mọi không gian vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân Hoắc Lãnh Thần vọng lại.
9 " Thần. . . . Thần. . Mình không muốn hại cậu đâu " Lý Hoa cả người run lẩy bẩy, khẩu súng trên tay cũng rơi xuống.
Cả hiện trường như sựng lại trước khung cảnh phía trước, thân xác cô gái đó đã nhanh chóng được một nam nhân bao phủ, che chắn.
10 Nhan Ảnh Tịch có chút bàng hoàng nhưng giữ phong độ rất tốt, cô nở nụ cười vui với Hoắc Lãnh Thần.
" Hoắc Tổng, chỗ anh dĩ nhiên được ưu tiên. Anh có thể tùy chọn địa điểm ngồi "
Hoắc Lãnh Thần chỉ nghe cô nói chứ không nhìn cô đến một lần, cử chỉ anh lạnh nhạt với tất cả mọi thứ.
11 Hoắc Lãnh Thần khẽ dựa lưng vào ghế, nhìn ra khung cảnh ngoài cửa kính, hóa ra hắn chả thể cố gắng nhẹ nhàng với bất cứ thứ gì. Đến cả một cô gái được hắn đỡ cho một nhát súng cũng cảm nhận được cảm giác bất an.
12 Người con gái đang say giấc nồng bỗng cựa người một chút, đôi mi tự nhiên dài hơi cong khẽ rung động.
Hoắc Lãnh Thần kéo chiếc chăn mỏng lên ngang bụng Nhan Ảnh Tịch rồi nhẹ chân quay lưng rời đi.
13 Cả sống lưng Nhan Ảnh Tịch bỗng bị một ánh nhìn đến mức xuyên qua mấy lớp thịt, ánh mắt của hắn sắc lạnh đâm dần vào xúc cảm khiến cô sực tỉnh chạy ra khỏi cái quá khứ đen tối đó.
14 Buổi sáng hôm sau, Nhan Ảnh Tịch dậy rất sớm cô chăm sóc lại da mặt mình trước khi nó mang lên mình đống phấn son, dù chỉ là 1 phần ít lên mặt cô cũng rất sợ tổn thương làn da.
15 " Con khốn, tao sẽ làm lại với mày trăm lần " Cô ta tức giận, ngóc đầu dậy đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn Nhan Ảnh Tịch.
Những tiếng ồn trong căn phòng cũng sớm được bên ngoài chú ý đến, ai nấy cũng tìm cách xông vào bên trong nhưng lại quên mất chìa khóa đã để lại bên trong phòng.
16 Phòng cấp cứu vắng vẻ đến mức Hoắc Lãnh Thần muốn đập nát nó.
" Bác sĩ đâu? " Hắn hét lên trong vô thức, cái bệnh viện lớn như vậy lúc nguy kịch tại sao không có người nào chứ?
An Vi cũng một lúc sau chạy đến, dáng vẻ vô cùng vội vã.
17 " Hoắc Tổng. . . Mau mau giúp tôi " Mộc An Nhi gấp gáp cầu xin, khóe mắt chị đã đỏ ửng lên vì lo sợ.
Hoắc Lãnh Thần chưa hiểu gì, nhưng nghe qua câu nói thì hiểu nhanh là Nhan Ảnh Tịch đang bị hại nên đã nhanh chóng xông lên phá cửa.
18 Cánh cửa đóng lại, một khoảng không gian lạnh lẽo bao phủ quanh Nhan Ảnh Tịch. Cô ngồi co ro một góc tường, cô không biết gì hết, không hề, càng không biết hắn là ai?
Kí ức cô hiện tại hoàn toàn trống rỗng, chẳng có gì ngoài hình ảnh của Mộc Thiên.