1 Mặt trời chói chang nhưng Trữ Mặc lại lạnh toát cả người. Cô không thể rời mắt khỏi cảnh một đôi nam nữ đang tình tứ ôm nhau trong quán cà phê bên kia đường.
2 Tiếng chó sủa ngoài sân khiến Trữ Mặc tỉnh giấc. Tối qua, cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Tuy đang mùa hè nhưng cũng đã cuối tháng Tám, sương sớm làm cô cảm thấy lạnh.
3 Lúc gặp Tô Chính thì Trữ Mặc biết là dự định mời cậu ta ăn cơm xem như phá sản. Tô Chính đứng chống chân dựa vào tường, chúi mũi vào điện thoại vẻ hứng thú, cạnh chân đặt hai túi to.
4 Có một việc mà Trữ Mặc không ngờ, đó là Điền Tuấn đang ở nhà cha mẹ cô. Lúc Trữ Mặc về nhà, cô thấy Điền Tuấn đang ngồi dưới giàn nho đánh cờ cùng ông Trần.
5 Tô chính được dịp chứng kiến cảnh con gái đi mua sắm. Ba người xách túi to túi nhỏ về nhà Trữ Mặc, vào đến nhà là cả hai cô gái ngã vật ra sofa. Lý Diệp đá chân Trữ Mặc: "Cậu làm chủ nhà kiểu gì vậy? Còn không nhanh lấy nước lạnh ra cho tớ uống, khát đến chết mất.
6 Trữ Mặc không biết là bà Trần đã hạ quyết tâm tìm một đối tượng cho cô làm quen tìm hiểu. Sau một kỳ nghỉ dài, cô trở lại bệnh viện làm việc. Y tá trưởng vừa gặp đã ân cần hỏi thăm, nhưng chỉ được chốc lát là trở lại vẻ nghiêm khắc như xưa và cũng chẳng ngại ngần xếp cho cô liên tiếp mấy ca trực đêm.
7 Chủ nhật, cô dẫn Tô Chính về nhà họ Trần. Bà Trần thức dậy từ sớm chuẩn bị mấy món ăn ngon. Lúc cả hai về đến nhà, bà đang ngồi trên ghế gỗ trong sân nhặt đậu que, bên cạnh còn có đủ loại rau tươi.
8 Thời gian làm việc của y tá ở Phòng bệnh nặng khác với những phòng khác, có tổng cộng năm ca trực. Ca l từ 8 giờ đến l2 giờ và từ l4 giờ đến l7 giờ 30; ca 2 từ l7 giờ 30 đến 8 giờ sáng hôm sau; ca 3 từ 2 giờ đến 8 giờ; ca 4 từ ll giờ đến l9 giờ; ca 5 có chút khác biệt, được chia thành hai, sáng từ 8 giờ đến l4 giờ 30 và tối từ l8 giờ đến 2 giờ.
9 "Anh làm em nhớ đến một người bạn. " Trữ Mặc vừa cười vừa vén tóc gọn vào vành tai, "Người bạn đó thường nói: "Cậu có chuyện gì không vui không? Kể cho tớ vui chút đi.
10 Ngây người là từ thích hợp nhất để mô tả trạng thái của Trữ Mặc lúc này. Cô ngồi im, trước mặt là tờ tạp chí mà cô đã lật xem nửa tiếng trước. "Cậu mà còn nhìn nữa thì trang đó thủng mất thôi.
11 Khoảng thời gian này, Trữ Mặc thay đổi hẳn. Cô tận tình chăm sóc Tô Chính khiến cậu cũng bất ngờ. Trời ngày càng lạnh hơn, sức khỏe của ông Trần không được tốt, bà Trần ở chỗ Trữ Mặc cũng lo lắng không yên vì ông Trần ở nhà có một mình.
12 Chuyện Trữ Mặc tạm thời bị đình chỉ công việc, ông Trần đã tìm người giúp, nhưng lần này không thuận lợi như lần trước, nhờ người đi thuyết phục khắp nơi đều gặp khó khăn.
13 Trữ Mặc nói thẳng: "Em vẫn luôn coi anh là anh trai. " "Ý em là sao, một người đàn ông chưa vợ ngồi trước mặt em mà em lại xem như anh trai à?" Lâm Nghiêm chọc Trữ Mặc một câu rồi đổi chủ đề, "Chuyện anh nói với em lúc nãy có hơi bất ngờ, dù sao thì em cũng cứ suy nghĩ đi.
14 Nhà của gia đình Trữ Mặc ở vùng nông thôn, mọi người đội tuyết lái xe đưa Tô Chính đến bệnh viện thành phố, sau khi sắp xếp xong mọi thứ thì đã 2, 3 giờ sáng.
15 Trữ Mặc tỉnh giấc, thấy đau đầu khủng khiếp. Tập quán ở nhà cứ mùng một Tết phải lên núi quét dọn mộ, cô không thể ngủ nướng được. Bà Trần tuy thương con nhưng vẫn phải gọi cô dậy.
16 Trữ Mặc chấm một căn nhà cách bệnh viện một tuyến xe buýt, nói là 38m2, thật ra trừ đi ban công cũng chỉ còn lại một căn phòng nhỏ. Bước vào cửa, bên trái là phòng tắm mini, bên phải là nhà bếp mini, còn lại là phòng ngủ.
17 Sau ngày hôm đó, Hứa Vi Vi thường xuất hiện ở chỗ Tô Chính. Cô đến dọn dẹp nhà cửa, đem thức ăn đến, cũng có khi đến nấu ăn, có vẻ Tô Chính cũng âm thầm đồng ý.
18 Tô chính vừa thấy day dứt, vừa thấy nhẹ nhõm. Cậu ngồi một lúc trong phòng, tìm được nửa chai rượu của Lưu Tiên và Tề Khoan bỏ lại và nốc cạn. Vị rượu cay nồng khiến cậu bị sặc, rất khó chịu, nhưng lại có cảm giác thích thú.
19 "Trữ Mặc! Rốt cuộc cậu có đi không?" Lý Diệp chống nạnh, nhíu mày hỏi Trữ Mặc. Tiểu Khương 6 tuổi bên cạnh vừa vỗ tay vừa học theo giọng điệu của mẹ: "Trữ Mặc? Rốt cuộc cậu có đi không?" Trữ Mặc nhấc Tiểu Khương lên, bẹo má nó.
20 Lại một lễ Tình nhân nữa. Ngày hôm nay, thời tiết thật đẹp, bầu trời không một chút mây, cao lồng lộng. Trời chưa sáng, Trữ Mặc đã thức dậy đến nhà Lâm Nghiêm.