1 Đương kim thánh thượng đã từng ban mười sáu chữ đánh giá về Tạ Lâm Thừa tướng. Không kiêu ngạo không siểm nịnh, không vui không giận, là thần mà không phải thần.
2 Thánh chỉ của thánh thượng đã ban ra, mọi người đều cho rằng chuyện này như ván đã đóng thuyền, tuyệt đối không thể xoay chuyển sửa lại được nữa, nào ngờ đúng lúc đó lại có một người hô lớn một tiếng: “Chậm đã!”.
3 Tạ Lâm, thừa tướng đương triều, địa vi cao sang, dưới một người, nhưng trên vạn người. Khi giành được vị trí cao như bây giờ, thì tuổi của Tạ Lâm cũng đã không còn nhỏ nữa, trai tráng hai mươi sáu tuổi mà vẫn chưa lấy vợ, khó tránh người ta thấy kỳ lạ.
4 Minh Trọng Mưu hoàng đế Vạn Triệu bị bệnh. Chuyện này nói lớn thì là lớn, nói nó nhỏ thì là nhỏ. Ít nhất Tổng quản Nội giam Lại Xương, thấy tình thế không ổn, bèn dứt khoát ngoác to cổ họng, gào khóc nức nở bước vào phủ Thừa tướng, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, trưng cầu khiếu nại với Tạ Lâm, còn lén lút biếu Tạ Lâm một túi tiền nhỏ, rồi vụng trộm nháy mắt vài cái.
5 Tạ Lâm là gian thần của đương triều, sao có thể thấy phiền vì những chuyện vặt vãnh như vậy được?Không thể ngồi, vậy thì đứng. Nhưng Tạ Lâm bị đánh hai mươi gậy, đứng thượng triều, đúng là rất mệt.
6 Nữ tử mỹ lệ, dáng người thướt tha, nếu là lúc bình thường, Minh Trọng Mưu nhất định sẽ thương hương tiếc ngọc, ôm vào lòng, tận lực yêu thương. Vị hoàng đế vừa qua tuổi hai mươi, đang trong thời kỳ sung mãn, có mỹ nhân xinh đẹp thế này ở trong lòng mê hoặc mình, nếu là ngày thường, khẳng định không thể cưỡng lại được.
7 Tạ Thừa tướng đương triều bị điểm huyệt đạo toàn thân không thể nhúc nhích gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai cô gái khinh bạc mình. Hai cô gái tuy xinh đẹp yêu kiều, nếu là một người đàn ông bình thường khác, chỉ sợ đã hận không thể kéo ôm vào lòng từ lâu rồi.
8 “Bệ hạ. ” Tạ Lâm vội vàng kêu lên một tiếng. Đại Sở đã qua mấy đời hoàng đế, trải qua vô số những buổi thượng triều sáng sớm, nhưng khi hoàng đế hỏi đại thần lại ngây người, Tạ Lâm tuyệt đối là người đầu tiên.
9 “Tạ khanh, trẫm nhớ, hai ngày trước khanh còn dạy trẫm, ‘cho người ta một con cá, không bằng cho họ một cái cần câu cá’, trẫm vẫn luôn muốn được lãnh giáo Tạ khanh.
10 Vụ án của Trác Thanh, sau khi Chân Mộc buộc tội xong, Hình bộ bắt đầu xét xử, nhưng dường như Úy Trì đại nhân rất quan tâm đến vụ án này, Thừa tướng đại nhân cũng năm lần bảy lượt tới Hình bộ dò hỏi.
11 Hôm trước, thái hậu lại nhắc lại nguyện vọng được ôm cháu trai của mình với Minh Trọng Mưu, hơn thế nhất định phải là hoàng tử đích tôn, rõ ràng, chính là muốn bảo Minh Trọng Mưu hãy mau mau chóng chóng đại hôn, lập quốc mẫu, lấy một vị hoàng hậu hiền lương thục nữ đi.
12 “Bệ hạ, người cứ đi tới đi lui như vậy, căn bản là không giải quyết được chuyện gì hết. ”Thừa tướng Tạ Lâm triều phục vẫn chưa thay, nhấc ống tay áo lên, tay áo dài liền phủ lên mặt bàn.
13 Hoa sơn trà từng bông lớn bông lớn, nở ở khắp mọi nơi. Giữa cảnh trời với những cánh bươm bướm sặc sỡ chuồn chuồn bay múa, thướt tha nhẹ nhàng. Mạch nước trong suốt chảy siết, lượn vòng quanh khe hở giữa những cánh hoa sơn trà, mềm mại uyển chuyển.
14 Bệ hạ nổi cơn thịnh nộ, kẻ làm thần tử, đương nhiên chỉ có thể câm như hến. Buổi tiệc vốn dĩ còn đang ăn uống linh đình, mọi người ai nấy bắt chuyện bàn tán kính rượu, náo nhiệt gì đâu, nhưng lại bị cơn giận bừng bừng của hoàng đế mà kinh hãi, thiếu chút nữa là bất nhã vãi cả rượu ra đất.
15 “Thần không tin!”. Đại tướng quân Hầu Thiết Tranh đập bàn đứng dậy, ông ta vốn dĩ là người mình hổ thân gấu, vóc dáng cao lớn uy mãnh, vừa nổi giận, chòm râu liền rung lên, đôi mắt trợn to như chuông đồng, nếu như là người bình thường, e là đã bị dọa cho phát hãi.
16 Trong bữa tiệc, Tạ Lâm tiện tay mang bừa bức họa vớ vẩn của mình ra triển lãm, khiến cho chúng thần trong triều gần như đều cho rằng, Tạ Lâm đầu óc rỗng tuếch, chỉ sợ là cái danh thám hoa năm đó, cũng không biết là đã dùng thủ đoạn gì mới có được.
17 Hôm nay được nghỉ triều sáng, quần thần trong đại điện không biết nên vui, hay nên cúi đầu ủ rũ nữa, Tạ Lâm chỉ mong được lao về nhà lười biếng đánh một giấc, vì thế chẳng thèm chào hỏi gì với các đại thần, trực tiếp quay đầu đi thẳng.
18 Lúc Thục Hà nhìn thấy năm dấu tay xanh tím hằn lên cần cổ trắng nõn của Tạ Lâm, hốc mắt lập tức ửng đỏ. Thục Hà là người lớn tuổi nhất trong ba người thiếp, hiện giờ nàng đã trên dưới hai mươi tuổi rồi, đoan trang hiền thục, quản lý mọi việc trên dưới trong phủ Thừa tướng, ngoài trừ Thừa tướng đại nhân ra, thì lời nói của nàng là có trọng lượng nhất, nghiễm nhiên đã là phu nhân Thừa tướng.
19 Đại tướng quân Hầu Thiết Tranh không thể lên triều, Thừa tướng Tạ Lâm cũng không lên triều, duy chỉ có mình Binh bộ Thượng thư Úy Trì Chính là vẫn có mặt, các vị đại thần khác cũng đang ở đây.
20 “Bệ hạ, việc mở kho lương cứu dân, thần không đồng ý, xin bệ hạ thu hồi lại thánh lệnh. ” Vẻ mặt của Tạ Lâm ôn hòa bình thản, nhưng lại ẩn giấu vẻ sắc bén.