61 Sau buổi triều sáng ngày hôm sau, quả nhiên Tạ Lâm không đến ngự thư phòng nữa.
Khi ánh nắng bên ngoài thuận thế rọi vào ngự thư phòng qua khung cửa rơi xuống sàn nhà, Minh Trọng Mưu cầm bút chu sa, đột nhiên có cảm giác tịch mịch vô cùng.
62 Sắc trời xám xit, đèn đuốc trong cung mờ mờ tỏ tỏ.
Cảnh vật tịch mịch, trong ánh mắt ấy chỉ có duy nhất hình bóng nàng.
Lúc Tạ Lâm nhìn vào mắt hắn, trái tim liền run lên, giống một đầm nước chết lặng sóng bỗng nhiên bị một hòn đá ném vào, cho dù đó là một đầm nước tù cũng phải nổi sóng.
63 Tạ Lâm cứ cảm thấy đêm nay không tài nào ngủ nổi, cứ trằn trọc mãi cho đến khi trời sáng.
Trước đây Tạ Lâm còn cho một người trong đám Mặc Nhi tới ngủ chung cho ấm, nhưng không biết là vì mệt mỏi hay vì lý do nào khác mà giờ nàng chỉ muốn ngủ một mình, kết quả cả đêm cứ mơ mơ màng màng, không sao dỗ được giấc.
64 “Người……” Tạ Lâm cả kinh, nàng cứ tưởng Minh Trọng Mưu đang ngủ rất an ổn rồi, Lại Xương cũng nói với nàng rằng, bệ hạ uống bát thuốc an thần vào thì mới ngủ được, kết quả không ngờ rằng con người này lại giả vờ ngủ.
65 Nằm trên long sàng, một người đã bóc lớp mặt nạ ra là Minh Trọng Mưu, người đang ngủ còn lại chính là Tạ Lâm.
Thằng nhãi Minh Trọng Mưu này giống như ba ngày rồi không được ăn thịt, hung hăng gặm nhấm Tạ Lâm thêm lần nữa, nên không trách được việc nàng ngủ mê mệt.
66 Minh Trọng Mưu đeo mặt nạ lại cẩn thận, lệnh cho Ngự y kê vài đơn thuốc trị cảm lạnh, sau đó đem đi sắc, thuốc sắc xong lại đích thân bưng lên, Lại Xương đứng hầu bên cạnh không thể nhìn tiếp được nữa, “Trời ạ, bệ hạ người không bưng được đâu, để tiểu nhân làm cho.
67 Đêm đã về khuya, màn đêm phủ lên bầu trời một màu đen tuyền, càng khiến ngữ điệu của Lạc Thạch Thiên thêm phần lạnh lùng băng giá.
Lời vừa thốt ra, Tạ Lâm liền hơi quay đầu lại, trời đêm rét lạnh, ánh đèn mờ ảo, càng khiến cho biểu cảm của Lạc Thạch Thiên lộ ra một thoáng thâm trầm khác hẳn ngày thường.
68 Ánh mặt trời bên ngoài bị giấy dán trên cửa sổ chặn lại nên trong phòng có phần hơi tối, vì thế người hầu trong cung phải thắp thêm nến.
Tạ Lâm cúi đầu, nhìn qua một lượt tất cả tấu chương, đường nét khuôn mặt sắc nét, nhìn từ góc độ của Minh Trọng Mưu thì luôn gợi lên một loại cảm giác tâm tĩnh như nước, đẹp lòng thích mắt.
69 Trầm Hòa Anh là một nhân tài giỏi, học một hiểu mười. Hắn thường xuyên hỏi những vấn đề nằm ngoài dự đoán, nên cũng thường xuyên khiến Tạ Lâm trở tay không kịp, nhưng cẩn thận xem xét những vấn đề của hắn, lại phát hiện ra đó là kết quả của một quá trình suy nghĩ sâu rộng.
70 Năm mới vui vẻ, nên tâm trạng của dân chúng đều rất háo hức, bầu không khí trong cung tất lẽ cũng nhộn nhịp theo, khắp nơi treo đèn lồng đỏ, Thái hậu nghĩ thầm, trong hậu cung chẳng có lấy một người sinh được cho hoàng đế một mụn cao nào, có lẽ do hoàng đế không thích các nàng ấy lắm, bèn nhân cơ hội năm mới sắp đến, không đặt nặng vấn đề lễ nghi nữa, gọi toàn bộ hậu phi lại quây quần ngồi chung một bàn, hoàng đế và Thái hậu ngồi ở vị trí đầu tiên, ủ rũ học theo cách ăn bữa cơm tất nhiên của những gia đình bình thường.
71 Những ngọn đèn dưới chân cầu thuận theo dòng nước trôi dần dần về phía xa, khiến những con sóng lăn tan cũng trở lên long lanh rực rỡ hơn hẳn.
Mười ngón tay của Minh Trọng Mưu và Tạ Lâm đan chặt vào nhau, Tạ Lâm không phải người nói nhiều, những lúc không cần thiết nàng thường ngậm miệng im lặng.
72 Sau đêm Nguyên tiêu chưa được bao lâu, Tạ lâm liền bắt tay vào việc trang hoàng lại nhà cửa cho giống với nhà mẹ đẻ của Khởi La, bên nhà trai vốn dĩ đã sắm sửa khá nhiều rồi, Tạ Lâm chỉ cần thêm thắt vài món đồ bình thường nữa thôi, nhưng cho dù có là bình thường, thì cũng phải nhiều hơn hẳn so với nhà trai yêu cầu.
73 Mẫu thân Nghiêm Quán nhìn Tạ Lâm đứng bên cạnh, lại nhìn đứa con trai mặt mũi giống mà lại không giống kia, bất giác sắc mặt tái mét hoảng sợ, ghé lại gần Nghiêm Quán thì thầm nói: “Con trai à, tại sao con lại che giấu mặt mũi mình như thế, con từng an ủi ta rằng, con muốn sống những tháng ngày yên bình với con gái nhà người ta, không để những ân oán xưa kia nữa quấy rầy mình nữa nên mới hóa trang thành ra thế này, đợi sau khi lấy vợ xong sẽ tìm cơ hội từ quan lui về ở ẩn, không màng sự đời cơ mà.
74 Bách tính trong thiên hạ, cưới hỏi đều là vào buổi sáng.
Thiên tử lên triều sớm nghị sự ở đại điện cũng là vào buổi sáng.
Hai người Nghiêm Quán và Tạ Lâm đã xin bệ hạ nghỉ từ trước, bệ hạ cũng đã đồng ý, không ngờ sau khi cả hai vừa xin nghỉ xong, lại cùng nhau cả đôi dắt nhau quay lại náo loạn đến tận trước mặt thánh.
75 Nghiêm Quán trước giờ đều cho rằng phụ thân sinh ra mình là một vị quan thanh liêm, cần mẫn và có trách nhiệm, xưa nay chưa từng bê trễ. Hắn cũng luôn làm việc giống vậy, cố gắng trở thành một trung thần, lương thần, việc của bách tính xã tắc như là nỗi lo của hắn.
76 “Xin bệ hạ cứ trừng trị thần, coi như là…… đền tội cho tiện nội. ” Nghiêm Quán quỳ xuống khấu đầu, nói đến đây, mọi người định ngăn hắn lại, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
77 “Ngươi?” Lông mày Minh Trọng Mưu thoáng nhíu lại, ánh mắt sáng rực hữu thần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Khởi La, đợi nàng nói ra lý do.
Nghiêm Quán nghe Khởi La nói vậy, ánh mắt khóa chặt lấy cánh môi nàng chờ nàng mở lời.
78 “Bắn hay lắm!”.
Mọi người cùng tiến vào sâu trong rừng, đang nghĩ thú ở trong khu săn bắn không ngờ lại khó tìm như vậy, thì đột nhiên Úy Trì Chính trông thấy một con chim bay lướt qua từ trên cao, tay chân nhanh nhẹn mắt nhìn tinh tường, hắn lập tức giương cung lên ngắm bắn, con chim lập tức trúng tên rơi xuống đất.
79 Cách đó không xa có một người cười nham hiểm nói: “Hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt rồi, ta còn tưởng hoàng đế Đại Sở là nhân vật anh minh thế nào cơ, khích bác khiến nước ta và nước Sở chiến trận liên miên, hóa ra lại là một kẻ đoạn tụ, uổng công bọn ta ngày ngày nghĩ cách nên đối phó thế nào, thì ra.
80 Tạm không nhắc đến Úy Trì Chính đang ôm trong lòng nỗi niềm ngổn ngang bên ngoài, mà hãy nói tới Lạc Thạch Thiên từ lúc bước vào lều, sau khi chẩn mạch cho Hoàng thượng và Thừa tướng xong thì sắc trời cũng đã nhá nhem.