1 Chiều nay, trên đỉnh núi cao vời vợi của Mi Tú núi, ánh trăng chói lọi, ở dưới táng cây tùng trước cửa phòng trúc, có hai thân ảnh đang ngồi dưới bàn đá, ngưng mắt nhìn chằm chằm vào bàn cờ trên bàn.
2 Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi vẻ thanh tĩnh trong phòng, làn khói nhè nhẹ màu tím theo bên trong lớp rèm mỏng truyền ra, gió nhẹ thổi lay động rèm cửa, gió nhẹ sau giờ ngọ, chiếu rọi lên thân thể nằm trên giường.
3 “Minh tông lão nhân kia, võ công của hắn có một đặc điểm, chính là biến hóa vi diệu, cho dù trọng thương, công lực tổn thương dù nhiều, nhưng cũng giữ lại được ba phần nội lực trong cơ thể, thân là đồ đệ của hắn, Thiếu Sơ yêu đệ, nội lực của ngươi thật sự bị bổn hoàng phong bế lại hoàn toàn sao?”Chu Dục đột nhiên bật cười nói, cất bước đi đến thân thể bất động kia.
4 “Bây giờ diệt khẩu đã quá muộn rồi, người biết chuyện này rất nhiều, chẳng những vậy, sau này còn có thể bí mật nối dõi tông đường cho võ lâm. ”“Xoát” một tiếng, trường kiếm tuốt ra khỏi vỏ, chỉa về phía nàng, sát khí lạnh như băng, hắn nghiến răng nói: “Ta giết ngươi, để xem còn ai có can đảm dám tiếp tục nói đến chuyện này hay không.
5 “Không ngờ tên cậu ấm thoạt nhìn tác oai tác quái, ăn chơi trác táng lại có kiếm pháp tốt như vậy, đáng tiếc, còn thiếu vài phần thông minh, xuất thân quan gia chỉ tổ vẽ đường cho hươu chạy, cùng trộm cướp chẳng có gì khác, giết ngươi cũng không oan uổng.
6 Sáng sớm đầu thu, một trận mưa to ào tới, sau giờ ngọ, lại chuyển sang mưa phùn liêu phiêu, lất phất bao phủ cả Phiếu Hà Phong. Bên trong ‘Vân Lưu các’, bóng dáng trước cửa sổ thủy tinh, một thân váy tím áo trắng trang nhã, tóc vén lên, trên tai là hai chuỗi khuyên tai Lưu Ly nhỏ, tựa như càng tôn thêm bầu trời không cao vời vợi bên ngoài cửa sổ, trong xinh đẹp mang theo một chút thanh dật.
7 “Ngươi muốn rời khỏi bổn hoàng tử sao? Muốn rời khỏi ta sao?” Chu Dục từ phía sau, dán mặt vào cổ nàng, cũng như lực đạo lúc này hắn ôm nàng, mạnh bạo làm cho người ta run rẩy sợ hãi.
8 Trăng đã lên cao, dưới khói lửa rực rỡ, ngã tư đường ở Tĩnh Hủy vừa sạch sẽ, vừa náo nhiệt, biển người đẩy đến đưa đi, liếc mắt nhìn thoáng qua, đâu đâu cũng gặp được những người bán hàng rong, đang lớn tiếng rao bán.
9 “Tam hoàng tử, Thiếu Sơ… Có thể tự mình đi được!”Không để ý đến ánh mắt của người ngoài, từ lúc ra khỏi ngõ tối, Chu Dục đã ôm Tô Thiếu Sơ chạy đi, vì sợ ánh mắt của mọi người nhìn chòng chọc vào mình, nàng đành phải làm như không biết, dựa vào hắn mà đi.
10 Doanh Viên Thiện tự. Yến Bình Phi cùng Tống Tử Thiệu thật sự mang vô số quan binh, cầm lấy ngọn đuốc bao vây toàn bộ đường dưới, trước cửa chùa, quan binh cũng lục đục, đứng ở hai bên.
11 Dưới đêm trăng, tiếng tiêu du dương vang lên, âm u lưỡng lự trong gió. Chu Dục chậm rãi mở mắt ra, hắn muốn ngồi dậy, nhưng trong cơ thể lại truyền đến một cảm giác nóng đến kỳ lạ, nội kình trong người cũng tán loạn khắp nơi.
12 Gần đây quan binh khắp nơi, chỉ cần là thác nước hay bờ sông nào đó, đều có thể thấy mặt quan binh đang lục soát, hơn nữa, còn dán lệnh truy nã hai người ngoại tộc, cửa thành kiểm tra nghiêm ngặt, mấy ngày mấy đêm chưa từng kết thúc, làm cho dân chúng sợ hãi bất an, không hiểu là đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng đến thế.