1 "Cởi!" Trước mắt là một người đàn ông, cả người tản ra hơi thở lạnh như băng anh hừ lạnh lên tiếngNgải Tuyết mấp máy đôi môi khô khốc, xoay người, vạt áo chậm rãi rơi xuống, 18 tuổi nhưng thân thể cô đã trổ mã có lồi có lõm, tối nay, cô muốn dùng lần đầu tiên của mình để đổi mạng sống của gia tộc.
2 Khóe miệng anh nhếch lên tạo thành nụ cười mỉa mai. Không biết đã trải qua bao lâu, Ngải Tuyết mệt mỏi hôn mê trong mơ màng, khi cô tỉnh lại, phần dưới cơ thể vẫn đau nhức khó chịu như cũ, một giọt mồ hôi rơi xuống mặt cô, lúc này cô mới ý thức được, người đàn ông kia vẫn điên cuông đòi hỏi ở trong cơ thể của cô.
3 Khóe miệng ông cụ tươi cươi như một đóa hoa, Quý Hằng đứng bên cạnh liên tục lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn Mộ Dung Kiệt đi về phía chiếc xe Ferrari màu trắng số lượng có hạn, phách lối rời đi.
4 Một nơi khác, Mộ Dung Kiệt đang lười biếng ngồi ở ghế sô pha đang thưởng thức ly rượu đỏ, nhàn nhạt liếc nhìn người đàn ông run lẩy bẩy quỳ trước mặt anh.
5 Anh đã tự thành lập một bang hội cho riêng mình, tất cả đều vì gã tình nhân của người đàn bà đó, bây giờ đã là chồng của ả cũng chính là đại ca của Thanh bang —— Tiểu BáoMấy năm nay, anh cùng các bang hội khác không ngừng nâng cao quyền lực của mình, người bình thường chắc sẽ không cách nào chịu được những cực khổ đó, nhiều lần tưởng phải đi đến cái chết.
6 Những cô gái nơi đây đều giống như cô vừa xinh đẹp lại thuần khiết, còn những người đàn ông kia là kẻ săn mồi. "Ơ, đây không phải là Ngải Tuyết sao?" Ngải Tuyết mới vừa xuống sàn, đã nhìn thấy hai người đàn ông đầu tóc theo mốt, quần áo chỉnh tề, tai đeo khuyên tai, đang nhai kẹo cao su đi về phía cô.
7 Những đại ca khác cũng đi theo sau lưng Mộ Dung Kiệt. "Đại ca!" Hộ vệ thấy gương mặt âm u của Mộ Dung Kiệt, trong lòng thấy bất an. Thật đáng chết, dám ảnh hưởng đến công việc của đại caMộ Dung Kiệt nghiêm nghị liếc nhìn hộ vệ, sau đó nhìn đến hai tên côn đồ đứng bên cạnh với vẻ mặt đầy khó chịu.
8 "Mày là người của hắc bang sao lại châm tiêu thế, cũng may mạng mày lớn nên còn sống ra được đây!""Sau này mày cứ như vậy không biết phân nặng nhẹ, thì tao đây bị mày hại chết đó!" Trương Thiên nhớ tới cũng lòng vẫn còn sợ hãi.
9 "Này, sao anh lại ác như vậy chứ, dù gì tôi cũng là phụ nữ mà!" Muốn hai cánh tay và đôi chân của cô sao? Chả khác nào thành tàn tật…. Có gì đặc biệt sao, người đàn ông này là ma quỷ saoMộ Dung Kiệt cười lạnh nhìn Ngải Tuyết"Thứ nhất, tôi không phải tên ‘Này’, tôi tên Mộ Dung Kiệt!""Thứ hai, trong mắt Mộ Dung Kiệt tôi đây từ trước tới giờ không phân biệt nam nữ, tất cả mọi người đều như nhau, đều là người!""Thứ ba, cô đả thương thủ hạ của tôi, theo quy tắc của bang hội, cô đả thương ở đâu của họ, họ có thể đánh trả lại chỗ đó có khi còn đánh gấp đôi!""Bằng không, sao thủ hạ lại nghe theo tôi chứ ! !"Mộ Dung Kiệt nói câu nào cũng hợp tình hợp lí.
10 Cho đến khi bàn tay của Mộ Dung Kiệt không an phận đưa vào trong áo vuốt ve vẻ đẹp của cô, lúc này cô mới giật mình hồi hồn lại. “Mộ…,” đẩy anh ra, “Pằng…” tát vào mặt anh một cái.
11 Mỗi câu nói của Mộ Dung Kiệt khiến chân mày của Ngải Tuyết càng cau chặt hơn. "Anh điều tra tôi! ! !" Ngải Tuyết kìm nén giận dữ cuối cùng cũng lên tiếng.
12 Hiện tại, ngay cả bản thân cũng bán cho anh. Quay đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trương Thiên đang lái xe, nhớ tới lúc nãy hắn hung hăng trói mình, hơn nữa mới vừa rồi nỗi cơn giận dữ từ chỗ của Mộ Dung Kiệt đi tới đón cô.
13 Bên trong bệnh viện bậc nhất của thành phố S, sau khi nghe bác sĩ chuẩn đoán bệnh, khuôn mặt của Mộ Dung Kiệt nhiều lần biểu lộ đen trắng xen kẽ. Thấy máu là ngất? ? ? Người phụ nữ này cư nhiên thấy máu là ngất! ! ! Khóe miệng khẽ nhếch lên, đi tới phòng bệnh VIP.
14 "Cút ngay, đừng chạm vào tôi, anh là đồ lưu manh!"Ngải Tuyết khóc không ra nước mắt a. Lúc này, cửa được mở ra lần nữa, lần này người tới chính là viện trưởng.
15 "Ngoan, tắm xong rồi ăn điểm tâm!" Vẻ mặt của Mộ Dung Kiệt dịu dàng, làm Ngải Tuyết nhìn ngây người. Người đàn ông này, từ lúc nào lại trở nên dịu dàng, chu đáo như thế.
16 "Tôi đã dặn dì Trương chuẩn bị đồ ăn, chúng ta lập tức về nhà!" Thấy cô xấu hổ đến nỗi không thể chui xuống đất ngay lập tức, Mộ Dung Kiệt thấy tâm trạng tốt lên!"Chúng ta? ? ? Về nhà? ? ?" Ngải Tuyết không hiểu anh nói gì, kinh ngạc nhìn anh!"Đúng vậy a, người phụ nữ ngốc, hôm qua mới đồng ý với tôi, làm người phụ nữ của tôi, đương nhiên là ở nhà tôi!"Mộ Dung Kiệt ngắt mũi Ngải Tuyết, gương mặt hiện lên sự cưng chiều.
17 "Về nhà thôi!"Anh đứng dậy gõ vào đầu cô một cái, kéo cô xuống giường. "Cái đó…. . Ông cụ có ở nhà của anh không?"Ngải Tuyết ngồi kế bên tài xế, trong lòng vô cùng hồi hộp, lần đầu tiên cô cùng Mộ Dung Kiệt ở khách sạn đã bị ông cụ quay lại.
18 "Ông cụ, cháu đây vừa trở về ông liền tức giận như vậy, là ai không biết sống chết mà chọc ông như vậy?"Tiếp theo như là có chút hiểu rõ mọi chuyện, cất cao giọng"Ách, nhất định là thằng nhóc Quý Hằng kia, hắn đã chọc tức ông chuyệngì ? Cháu giúp ông chỉnh đốn hắn"Sắc mặt của ông cụ Mộ Dung càng ngày càng đen, không nhịn được cắt ngang lời của anh.
19 Mộ Dung Kiệt nhíu mày, đôi tay đang nắm chặt sau ót của cô không cho cô né tránh anh. "Trả lời!""Sẽ không đâu, anh tốt như vậy sao tôi phải rời đi, trừ phi anh đem tôi cho người khác!" Ngải Tuyết dùng ánh mắt trong sáng nhìn chằm chằm Mộ Dung Kiệt, tỏ vẻ mình vô cùng chân thành.
20 Ngải Tuyết vuốt cổ của mình, nước mắt đau thương chảy dài trên má. Mộ Dung Kiệt cũng không nhìn Ngải Tuyết một cái, hừ lạnh lên tiếng"Cút!"Ngải Tuyết nghe âm thanh rét lạnh của Mộ Dung Kiệt, trong nội tâm lạnh buốt như băng, căm hận nhìn anh một cái, nhanh chân vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà Mộ Dung.
Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Teen
Số chương: 21