41 Ngải Tuyết ở bệnh viện suốt ba ngày liền, thật vất vả mới thuyết phục được Mộ Dung Kiệt cho cô xuất viện hôm nay. Tâm trạng tốt hẳn lên, cảm thấy không khí bên ngoài cũng trở nên mới mẻ.
42 "Mộ Dung Kiệt, anh lại giành ăn với tôi!" Tức giận nhìn anh"Ngon!Mùi vị cực ngon. " Anh ăn hết vào trong bụng, miệng đầy hương thơm của bánh bao, tiếp tục lấy thêm một cái bánh không rãnh mà để ý đến lời nói của cô.
43 Mộ Dung Kiệt rốt cuộc cũng hài lòng nâng khóe môi lên"Dĩ nhiên, ông xã mãi yêu bã xã đến thiên trường địa cửu!" Trong lòng giống như ăn được mật ngọt.
44 Mộ Dung Kiệt chau mày lại, khi ánh mắt của bao người đàn ông nhìn đắm đuối vào người phụ nữ bên cạnh anh. . Trong lòng vô cùng khó chịu, thuận tay đem cô vùi ở trong ngực mình!Người phụ nữ của anh, không cho phép người khác cợt nhã như thế!Chỉ một động tác nhỏ như vậy, làm những người phụ nữ xung quanh phải kêu lên! !"Không thể nào, thiếu gia Mộ Dung có bạn gái rồi hả ?"Giọng nói chua chát.
45 "Ách, như vậy à. . . . . . Khụ. "Lúng túng ho khụ khụ. Quả thực thế lực của Mộ Dung Kiệt rất lớn, vội vàng chuyển đề tài. "Tiểu Tuyết, chị của con ở bên kia, bác đi gọi nó tới đây nói chuyện với con một chút!""Ặc, không cần gọi.
46 "Ngải tiểu thư! Xin chào, tôi là Thượng Quan Tử Uyển, có thể làm bạn với nhau không?"Ngải Tuyết nghiêng đầu, đập vào tầm mắt chính là cặp đùi đẹp thon dài, đưa mắt nhìn lên cơ thể có lồi có lõm.
47 Cúi đầu xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên, nụ cười càng lúc càng tươi, trong lòng ngọt như mật. Lúc này, cô càng ngày càng có thói quen muốn Mộ Dung Kiệt cưng chìu cô nhiều hơn.
48 Bên trong phòng khách, Quý Tử Hiên hiện lên vẻ mặt cười xấu xa nhìn chằm chằm Mộ Dung Kiệt trên cầu thang. "Anh Kiệt, cũng có lúc anh lại nhu tình, dịu dàng với phụ nữ vậy sao? Thật để em mở rộng tầm mắt.
49 Cô thật sự không đoán được tâm tư của người đàn ông này nghĩ gì, muốn làm gì, mỗi ngày đều phải thận trọng từng chút một, chỉ sợ làm sai điều gì chọc anh tức giận.
50 "Em có rất nhiều túi xách rồi, thế nào lại mua nữa?"Quý Tử Hiên có chút khó chịu cau mày, phụ nữ, sao lại phiền toái như vậy!"Hôm qua ở siêu thị em nhìn thấy một kiểu mới về, cũng không mắc lắm, chỉ hơn một vạn, mà số lượng có hạn, em sợ người khác mua mất, anh đi với em nha!" Lam Tịch Nhan làm nũng lắc lắc cánh tay Tử Hiên.
51 "Như vậy làm sao được?Khi nó mắc như thế!"Hơn một vạn để đổi một chiếc túi xách thật quá xa xỉ. "Đừng từ chối nha, về sau nói không chừng chúng ta là người một nhà đó, mà là người một nhà, có cái gì phải khách sáo!"Ngải Tuyết nghe ba chữ ‘người một nhà’ này, cảm thấy có chút chói tai.
52 "Ngải Tuyết, có mệt không, nếu mệt chúng ta trở về trước!" Mộ Dung Kiệt quan tâm hỏi. "Cũng được!" Vẻ mặt Ngải Tuyết nhàn nhạt như cũ,"Đói bụng chưa? Có muốn đi ăn chút gì trước khi đi về không?".
53 Mộ Dung Kiệt nhìn thấy hai người cứ lén lút nhìn anh mà nói, trong lòng hỏa khí vùn vụt bốc lên. Có chuyện gì không thể nói với anh, sao phải đi xa như vậy.
54 Ngải Tuyết và Thủy Nhan kinh ngạc đứng yên tại chỗ, không biết như thế nào cho phải!Lam Tịch Ảnh vội vàng đẩy Quý Tử Hiên ra, sắc mặt đỏ bừng như trái cà chua, xoay người chạy nhanh lên lầu.
55 «Sao có thể nói như vậy, anh với em của anh đều cùng loại người, là những kẻ trăng hoa, không biết đã tổn thương bao nhiêu người phụ nữ !" Nói xong, trong lòng Ngải Tuyết dâng lên một chút chua xót.
56 Suy nghĩ của anh nhớ lại hình ảnh đáng sợ trước kia, sắc mặt có chút tái nhợt. Hút một hơi thuốc, "Ả tiện nhân đó chẳng những không hối hận vì ba rơi một giọt lệ, mà còn bỏ trốn theo gã đàn ông kia!".
57 "Cả đời không quên!"Lần đầu tiên gặp mặt kích thích như vậy anh có thể quên được sao? Nghĩ tới đêm đó, tim anh lại loạn nhịp. Sắc mặt Ngải Tuyết lạnh xuống, vểnh cái miệng nhỏ lên tỏ vẻ không vui.
58 "Chúng ta cùng nhau tắm uyên ương nha!"Khóe miệng Mộ Dung Kiệt nhếch lên nụ cười ranh mãnh. Sắc mặt Ngải Tuyết nhất thời đỏ bừng. Đấm nhẹ vào lồng ngực anh"Ghét!""Đàn ông không hư, phụ nữ không thương.
59 "Bảo bối. . . . . . " Mộ Dung Kiệt nỉ non nói, một tay không tự chủ luồng vào giữa hai chân Ngải Tuyết tìm kiếm nơi thâm sâu. Ngải Tuyết sợ tới mức vội vàng khép hai chân lại.
60 Thời gian thoáng một cái lại hết một tháng. Hôm nay, Mộ Dung Kiệt vừa nhận điện thoại liền vội vàng chạy đi. Ngải Tuyết nhìn Thủy Nhan và Lam Tịch Ảnh trong phòng khách trò chuyện không ngừng.