81 Bác sĩ nữ run rẩy chỉ vào ngực anh, không dám nhìn ánh mắt của anh. Mộ Dung Kiệt cúi đầu vừa nhìn, thật là……Tiếp theo ngẩng đầu lên rống to"Nếu đã kiểm tra được rồi, tại sao không nói sớm cho tôi biết, nhìn tôi bất an, lo lắng vậy rất vui sao?""Không.
82 Cô không biết sau này nên đối mặt với Mộ Dung Kiệt thế nào. Không còn khả năng sinh sản, người phụ nữ như cô không có thì hơn, làm thế nào có thể xứng với đại thiếu gia nhà Mộ Dung cao cao tại thượng?Nếu như Mộ Dung Kiệt biết chuyện này, có khi xoay người rời đi bỏ cô lại ngay lúc này?Cũng đúng thôi, có người đàn ông nào có thể chấp nhận sự thật người phụ nữ của mình không thể sinh con.
83 Mộ Dung Kiệt quét mắt nhìn đám người ngồi trên ghế. Khóe miệng khinh thường nâng lên. Hằng giọng một cái, nhàn nhạt mở miệng"Tôi mới vừa có một quyết định, hôm nay, gọi các người tới để thông báo một tiếng.
84 Mộ Dung Kiệt vỗ bờ vai của anh, đưa mắt nhìn đến đám anh em, "Nhiệm vụ Hải bang lần trước, mọi người hoàn thành rất tốt, cho nên, tại chỗ này, tất cả đều có thể tiếp tục làm việc tại Long Hổ bang, hi vọng mọi người không ngừng cố gắng hơn!"Mọi người cố gắng nhẫn nhịn để không hoan hô thật lớn, vì trước sự uy nghiêm của Mộ Dung Kiệt nên mọi người đè nén kích động, tất cả đều biểu hiện trên mặt, ai nấy mặt tươi như hoa.
85 Rất nhanh, Giản Mộng đã tới trong tay còn xách theo một giỏ trái cây thật to. "Tiểu Tuyết, cậu làm sao vậy?" Giản Mộng nhìn sắc mặt Ngải Tuyết có chút tái nhợt, trong lòng không vui.
86 Thật ra thì, Tiểu Tuyết, trước tiên cậu thử thăm dò ý kiến của Mộ Dung Kiệt xem sao, ngộ nhỡ anh ấy có thể tiếp nhận thì sao?"Ngải Tuyết cúi đầu, cô cũng từng nghĩ tới việc này, nhưng cô rất sợ, sợ nghe được đáp án khiến cô đau lòng!Cho nên, cô tình nguyện không biết thì tốt hơn, ít nhất, cũng để cho cô một chút ảo vọng tin tưởng vào anh.
87 Gương mặt Lãnh Băng từ màu đen chuyển sang màu xanh, nắm tay thật chặt khiến cho các đốt xương phát ra tiếng ‘ken két’Mộ Dung Kiệt không hài lòng nói, "Lãng Băng, cô có thể đi ra ngoài!"Lãnh Băng nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, phải, cô nhóc này mình chọc không nổi.
88 Khóe miệng Mộ Dung Kiệt nhếch lên"Con mèo tham ăn, sao chỉ tham ăn mỗi bánh bao hấp?". Ngải Tuyết chu mỏ"Đi mà? Đi mà?"Giọng nói nũng nịu như vậy Mộ Dung Kiệt có thể không đi sao "Đi, đi chứ"Làm Ngải Tuyết cười duyên liên tiếp.
89 Đầu lông mày của Mộ Dung Kiệt mấp máy "Bảo bối, đây là do em tự chuốc lấy phiền toái a!". Quay đầu nhìn ông chủ bán hàng cười nói giống như chờ xem kịch vui "Ông chủ, có người muốn ăn quỵt.
90 Ngải Tuyết lúng túng đẩy anh một cái, nhưng bị anh trực tiếp vùi trong ngực, không thể di chuyển dù chỉ một chút!"Hôn anh!" Trực tiếp đưa mặt tới gần, chờ đợi cô hôn.
91 Ngải Tuyết nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không dám nhìn anh dù chỉ một cái. Cô càng thờ ơ như vậy, càng làm Mộ Dung Kiệt không từ bỏ ý định trêu đùa cô.
92 Mặt Mộ Dung Kiệt xanh mét rõ rệt, cả người tản ra hơi thở lạnh như băng, trực tiếp gọi điện thoại cho Trương Thiên, để anh ta xử lí đám người nhiều chuyện lắm mồm này.
93 Thượng Quan Tử Uyển chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung, hoảng sợ muốn chạy trốn. Vài tên côn đồ vì sốt ruột, không kiên nhẫn nên xông lên xé rách quần áo của cô.
94 Bên trong xe, Ngải Tuyết vừa nghe xong vừa kinh ngạc miệng há to, thật ra thì trong lòng có chút áy náy,"Kiệt, làm như vậy có quá đáng lắm không?" Ngải Tuyết mím miệng, đều là phụ nữ với nhau, nghĩ tới cô ấy bởi vì mình bị nhiều người thi nhau chà đạp như vậy, trong lòng vẫn không nên trả thù thì tốt hơn.
95 Mộ Dung Kiệt kéo cô lại "Bảo bối, chuyện này không cần em nhúng tay vào!"Ngải Tuyết lập tức ngậm chặt miệng, yên lặng rúc vào trong ngực Mộ Dung Kiệt.
96 Cô, cô mới vừa gọi mình cái gì?Xông tới nắm chặt bả vai của cô, vui mừng không thôi "Bảo bối, em vừa kêu anh bằng cái gì? Kêu một lẫn nữa được không?".
97 Bộ dáng rất gấp gáp cuối cùng cũng không nhịn được bổ nhào tới kéo Ngải Tuyết ngồi lên đùi mình để cô cảm nhận được luồng nhiệt nóng bỏng đang dừng lại ở phía dưới của mình.
98 Sáng sớm, Ngải Tuyết không chút sức lực nằm lỳ ở trên giường,Ngược lại Mộ Dung Kiệt thì tràn đầy sức sống sau một đêm ăn no, mặc tây trang chỉnh tề, mắt liếc Ngải Tuyết đờ đẫn trên giường.
99 Mộ Dung Kiệt bĩu môi, dừng xe ở ven đường, hôn lên trán cô rồi mới rời đi. "Ngoan, chờ anh quay lại!". Gương mặt Ngải Tuyết ngớ ngẩn ngồi thừ người trong xe, đợi mãi cuối cùng cũng hết kiên nhẫn thân thể trong chăn bắt đầu nhúc nhích!"Thật chán, chán quá đi!"Trong lòng khẽ dâng lên một chút chua xót.
100 Ngải Tuyết sợ tới mức vội quay lại, này, đây là thế nào?Sao đột nhiên phát giận dữ vậy?‘Kiệt, anh không sao chớ?" Ngải Tuyết run rẩy hỏi. Đôi mắt Mộ Dung Kiệt phun lửa, nhấn ga một mạch chạy về nhà!Đến nhà, mở cửa xe ra lập tức cõng Ngải Tuyết lên lưng, không quan tâm đến tiếng thét chói tai của cô và Tử Hiên, Lam Tịch Ảnh và Thủy Nhan kinh ngạc không biết chuyện gì đã xảy ra làm anh ta giận đùng đùng như vậy, kịp thời phản ứng chạy nhanh đuổi theo lên lầu!Một tay ném cô lên giường như ném bao cát, vô cùng trịnh trọng nói cho cô biết"Ngải Tuyết, em nghe cho kỹ, từ nay hãy dẹp cái ý tưởng rời khỏi anh đi, không được nghĩ đến nữa, anh xem thử em dám bỏ đi không!".