1 Tiếng thở dốc kịch liệt khiến ai đi qua cũng phải đỏ mặt phát ra từ căn phòng của Tổng tài Quan.
Cô gái với thân thể đẹp mê ly trần truồng đang rên rỉ trên chiếc bàn kính.
2 Tiếng nước chảy róc rách đánh thức cô. Mở mắt ra và căn phòng quen thuộc đập vào mắt. Bước chân khỏi giường, chưa đi được bước nào Diệp Mi đã ngã khuỵ xuống.
3 Lần nữa tỉnh dậy thì trời đã sáng, Diệp Mi xoay cơ thể đau nhức của mình thì chợt nhận ra có một vòng tay rắn chắc đang ôm lấy cô. Nhẹ nhàng quay ngược người lại, khuôn mặt đẹp trai như tượng tạc đập thẳng vào mắt cô.
4 Vuốt ve khuôn mặt mẹ, Diệp Mi nở một nụ cười ấm áp.
"Mẹ à, con gái của mẹ đến rồi đây. "
Cô để bó hoa cúc trắng vào đôi tay bà. Như một thước phim, kỉ niệm lại ùa về trong cô
Cái ngày kinh hoàng đó đã xảy ra cách đây 20 năm.
5 Chiếc xe vừa đỗ trước biệt thự của Đặng gia, các tay nhiếp ảnh như đàn thiêu thân lao đến. Dục Nam lịch lãm trong bộ comple đắt tiền bước xuống. Hắn không để ý đến những ánh mắt thèm thuồng của phái nữ đang hướng về phía mình mà trực tiếp đi sang bên cửa phía Diệp Mi ngồi.
6 Bước vào đại sảnh lớn, Diệp Mi không quen được với ánh sáng chói loá mà mắt hơi nhíu lại. Mọi thứ trong căn phòng như được dát vàng. Những người có tiếng trong giới hắc đạo đều tập chung về đây.
7 Ánh mắt Diệp Mi bình tĩnh, thản nhiên đến lạ thường, tay lắc lắc ly sâm - panh.
"Đặng thiếu, nếu tôi không nhận lời. . . thì sao?"
Chân mày phải của cô nhướng lên, dưng dửng uống hết chỗ sâm - panh trong ly.
8 Lúc Diệp Mi tỉnh lại, cô mới nhận ra mình vẫn còn trong xe. Người không một mảnh vai che thân.
"Tỉnh rồi sao. "
Cô chẳng thèm nhìn hắn, mắt liếc tìm bộ váy của mình.
9 Diệp Mi gục trên người Dục Nam. Cô chẳng muốn ngồi dậy dù phần thân dưới hai người vẫn chưa rời nhau.
Hắn trìu mến vuốt ve lưng cô, đặt những nụ hôn rải rác khắp mặt và vai.
10 Diệp Mi tiến về phía quầy bar. Trong cái thứ âm nhạc náo động, cô hét thật to với người bartender (người pha chế rượu)
"Vodka chanh. "
Người nhân viên gật đầu lịch sự.
11 Diệp Mi ngước mắt lên nhìn người đàn ông đằng xa. Là Dục Nam. Cô tức giận trừng mắt nhìn hắn. Quá đáng! Rõ ràng biết bọn họ sàm sỡ cô mà khônh biết đường nói đỡ giúp cô thì thôi, ai lại tàn nhẫn mắng cô.
12 Mặt Diệp Mi tái đi. Bàn tay đang gắp sủi cảo cũng dừng khựng lại. Thôi xong cô rồi. Hắn - Quan Dục Nam, người đàn ông chiếm hữu cô đang bước vào cửa quán, nở một nụ cười thân thiện với người phụ nữ của hắn.
13 Hắn trầm mặc một lúc lâu rồi mới trả lời Diệp Mi.
"Thế tôi với em là quan hệ gì. "
Diệp Mi cứng họng nhìn hắn. Chẳng nhẽ ý hắn muốn nói. . .
Dục Nam im lặng nhìn con đường phía trước.
14 "Bùm, bùm" sấm như nổ trong đầu Diệp Mi.
"Vâng ạ. "
Dục Nam vừa trả lời xong, Diệp Mi không thể tin vào tai mình, cô trố mắt nhìn hắn. Người đơ như khúc gỗ.
15 Diệp Mi bước vào nhà.
"Diệp Mi. "
Tiếng gọi của Dục Nam làm cô rùng mình. Quay tấm lưng lại, ánh mắt cô hơi có chút rung động.
Hắn đứng tựa vào cửa, luồng khí lạnh tản mác khắp nỏi, lạnh thấu tâm can.
16 Dục Nam đưa tay ra, đút vào với tốc độ nhanh kinh khủng. Hai chân Diệp Mi khép chặt lấy bàn tay hắn, ngọ nguậy không ngừng. Môi cô cắn chặt đến bật máu.
17 "Cậu cũng vừa vừa hay phải thôi. Cô ấy cũng là người mà cậu tra tấn cô ấy như vậy. "
Dục Nam cùng một người đàn ông đứng ngoài ban công hút thuốc. Người đàn ông kia rõ ràng là bác sĩ.
18 Tiếng cười mang bao nỗi sầu bi của Diệp Mi cất lên. Cô mệt mỏi rồi. Chán rồi. Chán với cái trò lúc nóng lúc lạnh của hắn rồi. Cô không phải con rối để hắn muốn làm gì thì làm.
19 Như Ngọc im lặng đỡ lấy cơ thể gầy guộc của Diệp Mi. Như Ngọc cho cô bạn dựa vào vai mình mà khóc thút thít. Hai người không nói gì. Tiếng khóc cũng gần như im bặt.
20 Dục Nam không quay đầu, bước một thẳng lên phòng ngủ.
Vú Nhậm từ bếp chạy ra, lúc nãy bà cũng sợ quá. Từ trước đến nay, bà chưa từng nhìn thấy bộ mặt này của Dục Nam.