21 "Em nói đi, tôi nghe. "
Cả cơ thể Dục Nam bỗng căng cứng lên. Hắn tôn trọng lựa chọn của cô. Nhưng ít ra thì vẫn còn hy vọng mà, phải không?
"Dục Nam à, em rất hiểu ý anh.
22 Diệp Mi im lặng nhìn con đường qua chiếc cửa kính ô tô. Lặng lẽ mà cô đơn. Dục Nam liếc nhìn sang, hắn nhíu chặt chân mày. Cô gái này thật là lạ. Bước chân ra khỏi nhà.
23 Rất xin lỗi các bạn, do máy mình có gặp đôi chút trục trặc nên không up được truyện. Mong các bạn thông cảm cho au.
Sáng hôm sau
~Chiếc xe thể thao đỗ xịch lại trước cửa biệt thự của Quan gia.
24 "Cô muốn gì, tiền của gia đình tôi sao? Cô đừng hòng lấy được một xu. Tôi nói luôn với cô, nếu cô không yêu anh tôi, đến với anh ấy vì tiền thì hãy mau mau cút đi.
25 Dục Nam thở hắt ra rồi đẩy cửa vào phòng. Căn phòng tối om. Ánh sáng duy nhất phát ra từ khe hở giữa hai chiếc rèm. Một thân ảnh đang ngồi trên ghế sô pha.
26 3 năm sau
"Lão đại, lễ đính hôn của tiểu thư Quan gia, chúng ta có đi không?"
Một bóng hình chìm trong bóng tối nhưng không thể che đậy được khí chất ngút trời của người đó.
27 "Lâu rồi mới gặp, Quan tổng. "
Diệp Mi hít thật sâu rồi mỉm cười thật tươi thốt ra câu nói đầu tiên sau 3 năm giữa hai người. Cô nhìn trông thản nhiên đến nỗi không ai ngờ trái tim cô đang đập với tốc độ gấp đôi bình thường.
28 Dục Nam từ trên cao dán mắt vào bóng hình vừa quen vừa lạ kia. Người phụ nữ kia đã không còn thuộc về anh nữa. Cô xinh đẹp, quyến rũ, thông minh và sắc sảo hơn nhiều trong trí nhớ của anh.
29 "Lão đại, chúng ta có cuộc đàm phán với bên Ninh tổng lúc 10 giờ tối nay.
Diệp Mi ngồi trên xe ô tô. Mặc Ngộ ngồi lái xe tiện thể thông báo lịch trình cho cô.
30 "Tôi đi muốn uống mấy ly, cậu đứng ngoài chờ tôi. "
Mặc Ngộ cúi đầu rồi lui ra ngoài. Diệp Mi chậm rãi xuyên qua sàn nhảy sập sình rồi ra chỗ quầy bar.
31 Dục Nam xé rạch một cái, cúc áo sơ mi của Diệp Mi đứt bắn tung toé sang hai bên, để lộ ra đôi gò bông đào ẩn hiện dưới chiếc áo ngực đen tuyền. Hắn gặm nhấm cái cổ trắng ngần rồi cắn nhẹ lên đó để lại dấu tích của chính mình.
32 Cảm ơn các bạn đã ủng hộ và đọc truyện của mình. Truyện đã chính thức cán mốc 10k. Thank you mọi người rất nhiều.
Thân ái, Jenmieband
"Anh rút nó ra, nhanh.
33 Một vòng tay nhỏ bé chòng qua eo Dục Nam. Anh cười tươi rồi xoay người lại ôm lấy eo nhỏ của Diệp Mi.
"Tỉnh rồi?"
Diệp Mi rúc đầu vào ngực anh, nũng nịu như con mèo nhỏ.
34 "Lão đại, cậu chủ. "
Mặc Ngộ đứng ở cửa phòng khách cúi người, kính cẩn chào Diệp Mi và Dục Khiêm.
Dục Khiêm nhìn thấy Mặc Ngộ thì vui vẻ trèo tót từ lòng Dục Nam xuống dưới đất.
35 Diệp Mi dắt anh vào phòng làm việc của cô. Cô kéo anh xuống ghế sô pha màu đỏ rượu ở góc phòng. Dục Nam lặng yên ngồi.
"Anh uống rượu không?"
Anh gật nhẹ đầu.
36 Dục Nam bước xuống dưới tầng đã thấy Dục Khiêm đang ôm lấy một hộp sắt nhỏ. Trông chẳng khác mấy với hộp kẹo trẻ em bình thường. Dục Nam bế Dục Khiêm, anh âu yếm hôn lên má thằng bé.
37 "Mẹ, trông con thế nào?"
Dục Khiêm chạy từ phòng ra. Trên người cậu là chiếc áo sơ mi và quần âu. Chiếc áo sơ mi để mở hai cúc trên trông quyến rũ vô cùng.
38 "Anh à, sao anh lại đến đây?"
Dục Nam vẫn lặng thinh nhìn Dục Nhi. Sát khí từ người anh ngày càng tăng cao. Bỗng Dục Nam bước ra ngoài. Dục Nhi liền chậm rãi đi theo.
39 "Dục Nhi này"
Diệp Mi quay người lại, hai tay cô chống lên thành rửa bát. Dục Nhi đang rửa bát cũng không để ý nét mặt lạnh băng của Diệp Mi.
"Sao chị?"
"Nếu được chọn giữa Dục Nam và Dục Khiêm, em sẽ chọn ai?"
Dục Nhi khựng người lại, cô ngẩng đầu lên nhìn Diệp Mi.
40 Diệp Mi chậm rãi bước về phía Dục Khiêm. Cô quỳ xuống vuốt ve mặt cậu.
"Nào, chọn cho mẹ một chiếc dao. "
Dục Khiêm ngoan ngoãn gật đầu rồi quay về phía dãy dao kia.