1 – Bùi thức tự bạch Tính tình tôi rất kém cỏi, đánh nhau gây sự là bữa ăn chính, trốn học ghi tội là cơm rau dưa, tôi cho rằng, chính mình lớn lên sẽ đi lăn lộn giang hồ, hơn nữa vì viễn cảnh tuyệt vời này mà thật sâu chờ mong.
2 Xong đời ! Diệp Tâm Lê nhìn chăm chú tay phải mình, cắn phấn môi ảo não không thôi. Kỳ thực khi ném xuống cái tát kia, cô đã hối hận, chẳng qua lúc ấy rất tức giận, không nghĩ nhiều như vậy.
3 “Hoá ra đều là người lưu lạc thiên nhai. ” Cô nhớ ngày nào đó khoá máy tính , cô đến muộn nửa giờ, cuối cùng, hắn nói những lời này. Rất nhẹ, rất nhẹ, cơ hồ nghe không rõ ràng, nhưng cô xác định hắn nói! Có ý tứ gì chứ? Đều là người lưu lạc thiên nhai, hắn cũng từng bị người nhà bỏ qua, là như vậy sao? Đây là lần thứ hai, cô cảm thấy hắn không hư như vậy.
4 Gần đây tin đồn ở trường học thay đổi cực nhanh, sau sự kiện “Hồng hạnh xuất tường” , ai đều vì Chu Thư Hiền không biết sống chết mà đổ mồ hôi lạnh. Quả nhiên, sự tình phát triển theo như mọi người dự đoán, Chu đại tình thánh chỉ cần tình yêu không muốn sống, vào một ngày tan học trên đường về nhà, bị đập mặt mũi bầm dập.
5 “Diệp Tâm Lê!” Mới từ phòng giáo viên đi ra, nửa đường bị người gọi lại, cô quay đầu, đưa lên chiêu bài mỉm cười. “Chuyện gì?” Người gọi cô, là một học sinh gương mẫu đứng thứ nhất thứ nhì trong lớp, Lâm Nhã Quân.
6 Lãng tử thực sự quay đầu ! Chuyện cảm động lòng người này, là chuyện lạ khác sau chuyện kinh tế Đài Loan xảy ra kỳ tích. Nếu một năm trước, có người nói Bùi Vũ Canh sẽ tu thân dưỡng tính, không đánh nhau, không gây sự, không nói lời thô tục, đúng giờ đến trường, nghiêm túc nghe giảng bài, làm một học sinh an phận thủ thường, bạn tin không? Đại khái ai cũng sẽ cười đáp cưỡi hạc về trời đi! Đúng vậy, kỳ cảnh không thể hiểu nổi này.
7 Chín năm sau Diệp Tâm Lê buông tiểu thuyết trong tay xuống, vô lực ghé vào trên bàn. Xem sách xong, mỹ nữ trên trang bìa vẽ rất không thực khói lửa nhân gian, câu chuyện rất đẹp mắt, văn tự cũng đủ hài hước, nhưng đối với cô lại không có bao nhiêu cảm xúc.
8 Hắn thực sự mỗi ngày tới nhà cô, ăn cơm của cô, chiếm dụng phòng tắm của cô, thậm chí thoải mái chiếm dụng cái giường duy nhất của cô, sau đó còn không cho phép cô ngủ dưới đất, bá đạo đem cô tha lên giường ngủ! Không cần nghĩ nhiều lắm, thực sự chỉ là “Ngủ” Mà thôi, không có hàm nghĩa xa xôi gì.
9 Diệp Tâm Lê cũng không rất rõ ràng ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau khi tâm trạng hắn bình phục cũng không hề đề cập tới, không vì ngày ấy cảm xúc không khống chế được làm gì đó, giống như căn bản không có chuyện kia.
10 Hắn, không có thơ ấu? Không có thơ ấu?! Vấn đề này nghiêm trọng quấy nhiễu hắn. Ngày đó, Bùi Quý Vân mang bạn gái về nhà ra mắt trường bối, nghĩ cũng biết, trường hợp tuyệt đối không có bao nhiêu vui vẻ, trò hề phấn khích như vậy, sao hắn bỏ qua được ? Sáng sớm hắn đã về cắn hạt dưa, chờ xem tiết mục gậy đánh uyên ương, không biết đứa con ngoan ngoãn chưa bao giờ làm trái ý cha già xử lý như thế nào? Thật sự là chờ mong a! Ngoài ý muốn là, mấy tình tiết kịch tính cẩu huyết, toàn bộ đều không có, tính tình Bùi Quý Vân ôn hoà sẽ không tức giận mất hết lý trí nhảy dựng lên cùng cha cãi nhau, cũng không rưng rưng cùng bạn gái thân ái chia tay, từ đầu tới đuôi chính là như một con mèo bệnh, uổng công hắn ngồi ở một bên chờ xem diễn.