1 Bộ Thứ Nhất: Tiến Cung Vận mệnh rốt cuộc có chuyển ngoặt không? Hay cái chúng ta tưởng là chuyển biến lớn, chẳng qua là kết quả của các loại nhân duyên nước chảy tất thành mương.
2 Vận mệnh rốt cuộc có chuyển ngoặt không?
Hay cái chúng ta tưởng là chuyển biến
lớn, chẳng qua là kết quả của các loại nhân
duyên nước chảy tất thành mương.
3 Hồi Thứ Hai: Khởi Chiến Sau khi Khương Trầm Ngư về phủ, vì trước đó đã bẩm báo với Khương phu nhân, nên hữu tướng Khương Trọng về nhà cũng chỉ ca cẩm vài câu chứ không trách mắng nhiều.
4 Tiết hoàng hậu xuất thân cực kỳ cao quý, lại là con gái của trưởng công chúa tiền triều, là biểu muội của đương kim thiên tử, phụ thân Tiết Hoài nửa đời chinh chiến, nam đến Giang Lý, bắc đến Yến Sơn, mở rộng gấp đôi bản đồ của Bích quốc, tiên đế đích thân ban tặng danh hiệu "Hộ quốc thần tướng”.
5 Hồi Thứ Ba: Duyên Lỡ Tối hôm đó, Khương Trầm Ngư về tới nhà, kể chuyện này với phụ thân và huynh trưởng, Khương Hiếu Thành trợn tròn mắt, kinh hãi nói: “Muội nói gì? Muội và Họa Nguyệt cùng công chúa đến Càn Tây cung thăm Tiết Minh, còn đồng ý giúp nàng ta cứu Tiết Thái?”.
6 Khương Trầm Ngư cùng tỉ tỉ lặng lẽ bước tứi, gương mặt Hy Hòa phu nhân từ mơ hồ chuyển thành rõ rệt, giống như một bức họa, dần dần phác họa đường nét, tô điểm màu sắc, cuối cùng thành cảnh tượng sắc nét, tươi đẹp:
Dùng dãy núi xa xa trong làn sương mờ ngưng tụ thành hàng mi dài, dùng đôi cánh linh động đan vào nhau thành đôi mắt, dùng làn mưa liên miên vẽ thành xương cốt, dùng cánh hoa còn long lanh sương sớm để tô hồng bờ môi.
7 Hồi Thứ Tư: Hoa Trong Gương “Cành hoa hạnh này bao nhiêu tiền?”. Bóng tối vô biên theo câu nói này mà sáng bừng lên. Ánh sáng đầu tiên là một đốm nhỏ như đom đóm, sau đó bùng lên như ngọn lửa, tỏa thành vầng sáng, dần dần lan rộng ra.
8 Sau cơn kinh hoàng, Tiết hoàng hậu hình như suýt ngất đi, đám nữ quan bên cạnh lũ lượt khuyên can. Theo lý mà nói, ầm ĩ như thế, hoàng đế sao có thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng trong điện vẫn lặng như tờ, không có động tĩnh.
9 Bộ Thứ Hai: Đến Trình Quốc Dùng chỉ để thêu, có thể thêu ra năm tháng. Dùng tâm để thêu, có thể thêu ra giang sơn. Một tòa cung đình, sao có thể giam cầm phượng hoàng? Mệnh ta là do ta định, không phải do trời! Hồi Thứ Năm: Hoa Tai “Hoa lê đã tàn rồi…”.
10 Bốn cánh cửa lớn của đại điện mở rộng, Hy Hòa đang quỳ bên ngoài và Tiết hoàng hậu quỳ trong cửa, cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt đối nhau.
Trong mắt của Khương Trầm Ngư đứng bên cạnh, chỉ cảm thấy cảnh tượng này thật kỳ lạ, giống như một kiếp phù sinh lặng lẽ trôi qua giữa ánh nhìn của hai nữ tử đó.
11 Hồi Thứ Sáu: Đến Trình Quốc Sóng nước khẽ vỗ, chim âu bay lượn, Khương Trầm Ngư đứng ở mũi thuyền, ngóng nhìn về phía đế đô, ánh mắt trầm tư. Đi ra khỏi con sông Di này là vào Thanh Hải.
12 Dọc đường Chiêu Loan quả nhiên rất thông thạo phố lớn ngõ nhỏ, đặc biệt dẫn nàng qua mấy nơi đến một người sống ở kinh thành mười lăm năm như nàng cũng lần đầu tiên biết tới.
13 Bộ Thứ Ba: Loạn Khởi Trưởng thành chính là tràn đầy sức sống trong từng ngày, từng khoảnh khắc nhỏ, tựa như dây leo vươn lên khỏi mặt nước, quấn quanh, gắn chặt, vươn dài… Hóa ra, người đó mới là ta.
14 Sau khi Khương Trầm Ngư về phủ, vì trước đó đã bẩm báo với Khương phu nhân, nên hữu tướng Khương Trọng về nhà cũng chỉ ca cẩm vài câu chứ không trách mắng nhiều.
15 Hồi Thứ Tám: Đậu Đỏ Khương Trầm Ngư cảm thấy mình đã trải qua một giấc mộng rất dài, rất dài. Mọi thứ trong mộng cảnh trông đều rất quen thuộc, rõ ràng là quá khứ, mà phút giây này, đều lần lượt tái hiện… Đồ Bích năm thứ hai, yến tiệc mừng thọ năm mười tuổi của phụ thân, rất nhiều tân khách tới phủ, nàng và các nữ quyến khác đang ngồi trong nội thất nói chuyện phiếm, tẩu tẩu bỗng reo lên: “A, Kỳ Úc hầu tới rồi!”.
16 Ngày hôm sau, trong cung truyền lời, đòi Khương Trầm Ngư tiến cung dạy Hy Hòa phu nhân chơi đàn.
Toàn bộ Khương gia đều không thể lý giải được điều này, không rõ chuyện này sao lại rơi lên đầu Trầm Ngư.
17 Chính vào lúc đó, một người cưỡi ngựa từ ngoài điện phi như bay vào, đến trước mặt họ, nhảy xuống ngựa, quỳ gối thưa rằng: “Hầu gia, có chuyện rồi!”. Ðó là một đại hán áo xám chạc độ tứ tuần, mày rậm mắt to, tướng tá thô ráp, duy chỉ có đôi mắt là sáng rỡ có thần, trên mắt trái còn xăm một con rồng nhỏ ba móng màu đỏ.
18 Vậy chiêu ngầm của ngài là gì? Nghĩ không ra…
Bấy giờ ngoài cửa có tiếng người khẽ gọi: “Tướng gia”.
Khương Trọng thần sắc chấn động, vội đáp: “Vào đi”.
19 Tiết Hoài làm phản, cả kinh thành bắt đầu giới nghiêm toàn diện, sự hoảng sợ, hoang mao bao trùm khắp phòng. Bề ngoài nhìn có vẻ rất hỗ loạn, nhưng thật ra tất cả đều xảy ra đúng theo trình tự mà Khương Trầm Ngư đã dự đoán.
20 Ngọn đèn lẻ loi nhàn nhạt chiếu sáng khắp phòng, Tiết Mính đương ngồi tụng kinh bên đèn, mắt nhắm như một lão tăng nhập định, không hề có phản ứng khi họ bước vào.