1 Lâm Tiểu Niên buồn bã nghĩ, thì ra anh Hoài Ninh, người đã từng đưa cô đi khắp nơi, người hết lần này đến lần khác giúp cô giải những đề Số học phức tạp, người mà cô có thể thoải mái làm nũng, người cho cô kẹo để dỗ cô nín khóc, người đã từng nói sẽ cùng cô đi qua mùa đông ở Bắc Kinh bây giờ đã trưởng thành rồi.
2 Lần đầu tiên, Vu Hữu Dư gặp Lâm Tiểu Niên tại phòng tự học của trường. Phòng tự học đã chật kín người, chỉ có chỗ bên cạnh Lâm Tiểu Niên còn trống. Khi đó, cô đang ngây người, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, dường như đang chìm đắm trong một thế giới khác.
3 Lâm Tiểu Niên không ngờ rằng mình lại gặp Vu Hữu Dư tại phòng tự học một lần nữa. Vu Hữu Dư dáng vẻ chán chường, đang ngồi chơi PSP [1] tại chỗ ngồi phía trước nơi cô vẫn thường ngồi.
4 Lâm Tiểu Niên vào lớp sau tiếng chuông, “Duyệt Tuyệt” nhìn cô không hài lòng nhưng cũng không nói gì. Lâm Tiểu Niên thở phào. Trần Hàm, ủy viên hội thể thao giơ ngón tay cái về phía Lâm Tiểu Niên, dùng khẩu hình nói: “Anh hùng!”.
5 Trận đấu bóng rổ hữu nghị do hội sinh viên tổ chức, lần đầu tiên trong lịch sử trường Bắc Kinh để thua trường Chiết Giang. Sinh viên trường Chiết Giang vui mừng hào hứng, sân vận động Vạn Diệp như muốn vỡ tung.
6 Cuộc phỏng vấn rất căng thẳng, Lâm Tiểu Niên không có tâm trạng nhìn mọi người, coi như không quen biết anh ta. Cô quay đầu, nhìn về hướng Tô Bắc Hải và khẽ nở một nụ cười với anh.
7 Món lẩu ở nhà ăn số 3 có thuốc bắc, mùi thơm nồng của thảo dược. Lâm Tiểu Niên ăn không quen, nên bình thường cô không đến, nhưng vì Kiều Hoài Ninh thích ăn, nên cô đã chọn nhà ăn số 3 mời anh, đồ ăn đã được đưa lên, đột nhiên điện thoại của Kiều Hoài Ninh reo lên.
8 “… Từ đó đến nay đã hơn 3. 700 năm, em đứng trước cửa sổ phòng bếp, chăm chú nhìn những chữ khắc trên bia văn. Em khẽ đứng bên cạnh ngắm vẻ đẹp rạng ngời trên khuôn mặt anh…”Đứng ở trên khán đài đáng lẽ cô phải cảm thấy hồi hộp, nhưng ngược lại cô rất bình tĩnh.
9 Qua Tết tây vài ngày, trường bắt đầu nghỉ đông. Đây là kỳ nghỉ đầu tiên của Lâm Tiểu Niên sau khi đỗ đại học. Cô gọi điện thoại hỏi Kiều Hoài Ninh: “Anh đặt vé về quê ngày nào?”.
10 Lâm Tiểu Niên về nhà, cô ôm lấy cổ bố rất thân mật. Mẹ cô nói: “Cái đứa đáng đánh đòn này, ôm bố như thế, mẹ thấy ghen tỵ đấy. ”“Còn ghen với cả con gái mình à?” Ông Lâm ngẩng đầu cười.
11 Lâm Tiểu Niên đeo cặp sách, nhanh chóng rời khỏi phòng tự học, rời võ đài mà cô vốn không liên can này. Chẳng qua chỉ vì một câu nói bốc đồng đã châm ngòi nổ này, khiến cô vô tình chen ngang vào trong câu chuyện của người khác, ngốc nghếch diễn trò hay ọi người xem.
12 Từ ngõ Dương Phòng đi ra, Lâm Tiểu Niên cố tình giữ khoảng cách với anh. Vu Hữu Dư cũng không để ý, dắt chiếc xe đạp đi bộ trong ngõ cũng cô: “Không phải chỉ là muốn tìm một nơi sạch sẽ để ăn một bữa cơm sao? Hà cớ gì em phải tức giận như vậy?”“Một bữa cơm nuốt không trôi, em thiếu hẳn 4.
13 Kiều Hoài Ninh vẫn đăng ký xin cho Lâm Tiểu Niên một chiếc điện thoại, anh nói: “Coi như đây là số phụ của anh. Em dùng trước đi, đợi đến ngày số điện thoại của anh hết hạn, anh sẽ lấy lại.
14 Trong khoảng thời gian Lâm Tiểu Niên ốm, Kiều Hoài Ninh đương nhiên cũng không rãnh rỗi chút nào. Anh đã hỏi tất cả những người bạn đang học trong viện Y Khoa của mình rằng: “Tại sao chỉ ngấm lạnh thôi, mà lại sốt cao triền miên như vậy?”.
15 “Sim điện thoại của em đâu?” Lâm Tiểu Niên đứng dưới ký túc xá, khua khua điện thoại, hét lên với Vu Hữu Dư. Vu Hữu Dư hiển nhiên vừa mới tắm giặt xong, trên tóc, nước vẫn còn nhỏ từng giọt, từng giọt, toàn thân tỏa ra một mùi hương rất dễ chịu.
16 Chuyến du xuân lần này được định vào tháng Ba âm lịch, đúng lúc vào thời tiết ấm áp, hoa lá đua sắc, cỏ non mơn mởn, chim hót líu lo, trời quang mây tạnh.
17 Vì trên đường Vu Hữu Dư kể chuyện ma quỷ, Lâm Tiểu Niên gặp ác mộng, trong cơn mơ thấy bị đám ma quỷ vây quanh, sau đó giật mình tỉnh giấc, không dám ngủ nữa, đôi mắt mở trừng trừng cho tới sáng.
18 Nếu như không tính đến những chuyện xui xẻo, lần du xuân này đúng là một trải nghiệm thú vị. Trên đường về trường, Lâm Tiểu Niên hơi mệt, đôi mắt nhắm hờ, ngủ gật trên chiếc ghế cứng của tàu hỏa.
19 Tâm lý Lâm Tiểu Niên cũng không tồi, khi cả trường đang bàn tán Vu công tử thật sự thích cô hay không, cô vốn bỏ ngoài tai, nên bình thường làm gì, thì bây giờ cô vẫn làm việc đó.
20 Vu Hữu Dư vốn cho rằng trờ đùa tai ác của mình khiến cho Lâm Tiểu Niên sợ, nên cô sợ không đến phòng tự học nữa. Ngày hôm đó, trước mặt mọi người, khi anh nói thích cô, ánh sáng long lanh nhưng đầy tức giận trong đôi mắt trong sáng của cô khiến anh mất hết lý trí, trái tim anh như mê mẩn, say đắm.