41 Khương Trầm Ngư cũng sững sờ nhìn hắn, cảm thấy miệng hắn mấp máy, dường như lại nói gì đó, nhưng âm thanh bỗng trở nên mơ hồ, người hắn cũng từ một mà hóa thành mấy người, trời đất bắt đầu quay cuồng, tầm nhìn tối sầm lại.
42 “Cái gì? Sỡ dĩ Phan Phương thua vì hắn muốn cứu Di Thù”.
Cũng lúc đó, trong một căn phòng khác của dịch trạm, kết luận tương tự cũng được nói ra từ miệng một người khác.
43 Trường thương trong tay Di Thù bay khỏi tay, vạch một đường cong trong không trung rồi cắm phập xuống đất, thân thương không ngừng rung rung.
Đây là điểm nghi vấn thứ nhất.
44 Sắc đêm thăm thẳm.
Thân xe rung nhẹ, Cơ Anh nhìn nàng rất lâu, cuối cùng khẽ than một tiếng, lại gần đích thân lau nước mắt cho nàng.
Khương Trầm Ngư không nhúc nhích.
45 Khương Trầm Ngư lặng người trong giây lát, sau đó, trong lòng trào dâng nỗi thương xót khôn cùng.
Ký ức trỗi dậy khi nàng rơi xuống nước hôn mê trùng với người thực xuất hiện lúc này, đan xen với nhau, đối lập rõ nét: Thiếu niên đứng trong sảnh cao lớn hơn một chút so với lần nàng gặp hắn trong phủ Kỳ Úc hầu trước lúc vào cung, càng lộ rõ vẻ gầy gò, hắn mặc một chiếc áo gai màu nâu nhạt, mái tóc dùng dây thừng gia cột lỏng buông sau lưng.
46 Ngày hai mươi chín tháng sáu năm Đồ Bích thứ tư, trong buổi thọ yến, Trình vương Minh Cung hạ chỉ truyền ngôi cho Di Thù công chúa, Yên vương Chương Hoa và Nghi vương Hách Dịch cùng lên đề đài, đội mũ miện cho công chúa, vinh quang không gì sánh bằng.
47 Ngày tháng trên thuyền trôi qua từ từ, phàm trần thế tục dường như đã trở nên xa vời với nơi đây.
Sóng biển ì oạp vỗ, hải âu kêu lảnh lót, ánh dương ấm áp chiếu xuống sàn thuyền, cơn gió ẩm ướt lướt qua mặt, thật là mát mẻ.
48 Ánh dương nhô lên trên mặt biển, hóa ra không giống như khi nhìn qua cửa sổ ở nha.
Lúc ở nhà, bình mình đến một cách không rõ ràng, luôn phải đợi trời sáng bạch mới nhận ra được, có một làn ánh sáng mỏng manh rọi từ trên trời xuống, rớt xuống lòng bàn tay, không còn chút hơi ấm.
49 (*) RPG: Viết tắt của Role – playing game, loại hình game nhập vai.
Cánh cửa sổ mở ra một nửa, gió biển ùa vào, hoa lan trên chiếc giá điều khắc bằng gỗ cây dương bắt đầu nở, cả căn phòng tràn ngập hương hoa.
50 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Là hoa tàn hoa rụng của ba thu
Là duyên sâu duyên mỏng của một đời
Là sự tích lũy trùng điệp của lịch sử
Là mắc mớ buồn vui của luân hồi
Là giữ trọn lời thề
Là số mệnh lưu luyến
Cũng là hết thảy, hết thảy những gì thuộc về chàng trước mắt ta.
51 Hàng lông mày Cơ Anh chau lại, kế đó lại duỗi ra, dáng điệu mang theo một chút xấu hổ hiếm gặp, càng lúc càng dịu dàng hơn: "Cách xưng hô này có phải rất cổ quái không?".
52 Từ khi Hách Dịch và Chương Hoa ủng hộ Di Thù lên ngôi, liên minh bốn nước đã được tuyên bố thiết lập. Như thế, muốn thuyết phục Hách Dịch và Chương Hoa thay đổi phe phái, rõ ràng cực kỳ khó khăn.
53 Không thể không thừa nhận, càng là những nhân vật đình đám, muốn nổi danh thiên hạ thì không thể thiếu được hai chữ "địa lợi". Bởi vì thế, Vệ Ngọc Hành rời khỏi đế đô tuy anh tài vẫn còn đó, nghĩa dũng vẫn y nguyên, nhưng không thể nào làm được chuyện lớn.
54 Đi một mạch về phía Tây xuyên qua một dãy tường bao con đường nhỏ vốn được lát đá đã được sửa thành lát gỗ, hai bên còn có tay vịn, dưới ván rỗng không, đi lên đó phát ra âm thanh lộc cộc.
55 Cơ Anh nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột này của hắn, không nhịn được phì cười: "Ngươi đoán xem khi một người lâm vào tình cảnh khó khăn thì sẽ làm thế nào?".
56
Khương Trầm Ngư hỏi thẳng: "Tại sao ngươi biết ta?".
"Ta không chỉ biết ngươi, mà còn biết cha mẹ ngươi, ca ca, tỉ tỉ của ngươi. . . ". Đỗ Quyên lại cười, ngũ quan nàng ta bình thường, nhưng khi cười lại có phần thanh tú, mũi hơi chun lại, hai lúm đồng tiền bên khóe miệng như ẩn như hiện.
57
Dì Mai lại bưng chén nước kề sát môi Khương Trầm Ngư, mắt nàng đỏ vằn lên, cuối cùng đành há miệng. Dì Mai thuận thế dốc cả chén nước vào miệng nàng.
"Đúng rồi, như thế mới ngoan".
58
Đêm đó, đèn trong thư phòng phụ thân sáng cả đêm.
Đêm đó, ám vệ ra ra vào vào.
Đêm đó, Khương Trầm Ngư đã linh cảm được chuyện gì đó đang xảy ra.