121 Ngải Tuyết muốn nhức đầu với cô gái bên cạnh"Được rồi, chơi thì chơi!”Thang Tiệp nghe Ngải Tuyết đồng ý, vui mừng nhảy cẩn lên chả khác gì con nít được ăn kẹo.
122 Bên trong bệnh viện, Tử Hiên và Thang Tiệp lo lắng đi đi lại lại dọc hành lang. Đôi mắt Tử Hiên đỏ bừng, Thang Tiệp nhỏ giọng nức nở!"Lần này làm sao bây giờ?Ngải Tuyết không sao chứ, từ trên cao té xuống như vậy, chắc bể đầu mất!" Thang Tiệp thấp thỏm lo âu, nếu Tiểu Tuyết của cô bị như vậy, cô sẽ ân hận đến chết.
123 Tử Hiên mới vừa bước vài bước đến giường bệnh. Ngải Tuyết đã tỉnh dậy, mặt thẩn thờ nhìn anh như người xa lạ, nhẹ nhàng ngồi xuống, bàn tay đặt lên khuôn mặt nhỏ của cô, khóe miệng mở ra hỏi"Tiểu Tuyết, là anh, Tử Hiên, Tử Hiên đây, em còn nhớ không?”Ngải Tuyết một chút phản ứng cũng không có, Tử Hiên nóng nảy"Tiểu Tuyết, trả lời anh, anh không tin em quên hết mọi thứ, anh không bao giờ tin!”"Em nhất định là cố tình không muốn để ý tới anh, cho nên cùng bác sĩ lừa gạt anh, có đúng không?Nói chuyện với anh!” Tử Hiên đưa tay dùng sức lay bờ vai của Ngải Tuyết, cuối cùng Ngải Tuyết cũng nhíu mày!Một bên, Thang Tiệp vội kéo Tử Hiên ra"Anh làm gì vậy?Ngải Tuyết bị thương, sao anh có thể ép buộc cô ấy như thế!”Tử Hiên cảm thấy mình như lâm vào bế tắc, nhìn Ngải Tuyết chau đầu lông mày lại, trong lòng mơ hồ cảm giác đau đớn chưa từng có?Chết tiệt, mình làm cô đau!"Tiểu Tuyết, thật xin lỗi, anh không cố ý, em thật sự không nhớ anh sao?” Tim Tử Hiên đập loạn nhịp vì lo sợ, vốn không mong Ngải Tuyết sẽ thích anh, nhưng, anh không hi vọng Ngải Tuyết không nhớ đến anh!Vẻ mặt Ngải Tuyết lạnh nhạt, ánh mắt không đặt trên người Tử Hiên, nhìn ra xa!Thang Tiệp hận không thể tự tát bản thân một cái thật đau, tự nhiên cô nổi hứng rủ chơi xích đu làm gì, để bây giờ hại Ngải Tuyết thành bộ dạng này!Bây giờ phải làm sao?Hu hu hu, không chỉ có Ngải Tuyết mất trí nhớ, hơn nữa nói không chừng người đàn ông trước mắt sẽ giết chết cô!"Cái đó……Bác sĩ có nói Ngải Tuyết còn phải học cách mặc quần áo đến ăn uống, nhưng hiện tại cái gì anh cũng hỏi không tới!”Thang Tiệp tốt bụng nhắc nhở.
124 Tử Hiên định thần cúp điện thoại, trong lòng quyết không thể nói vào lúc này!Anh không nói cho anh Kiệt biết việc tìm được Ngải Tuyết, anh nghĩ, để Ngải Tuyết khá hơn một chút rồi hãy nói sau, nhưng thật ra sâu trong lòng anh có tính toán riêng!Coi như Ngải Tuyết không thuộc về mình, giữ cô ấy ở bên người một thời gian cũng tốt, mặc dù không dài nhưng ít nhất, sau này cũng có cái để anh nhớ tới cô ấy!Đi vào phòng bệnh, ánh mắt nhu tình nhìn Ngải Tuyết, "Tiểu Tuyết, anh nhất định để em hồi phục trí nhớ!Sau đó, trả em cho anh Kiệt!”Năm năm sau! ! !Ngải Tuyết ngồi cười khúc khích! Hì hì.
125 Thành phố S, nhà Mộ Dung. Ông cụ Mộ Dung tức giận nhìn hai người đàn ông trước mắt"Hừ, hai người tới đây muốn tống tiền sao!”Năm năm trước, chính bọn họ đã bắt cóc Ngải Tuyết từ trong nhà Mộ Dung.
126 Cả người Mộ Dung Kiệt tỏa ra hơi thở lạnh như băng, ánh mắt không chút ấm áp nào khiến người nhìn phải phát run!‘Phịch…. ’ Một trong hai tên đó nhanh chóng quỳ xuống đất, tên bên cạnh ý thức được cũng vội vàng làm theo!"Thiếu gia Mộ Dung, tôi, chúng tôi.
127 Lần này, nếu không tìm được bảo bối nữa, anh sẽ phát điên mất!Mang theo mấy tên thủ hạ vội vàng bay đến La Mã. Bảo bối của anh, anh đến rồi!*******"Tiểu Tuyết, như thế nào? Ăn ngon không?” Tử Hiên cẩn thận lau khóe miệng Ngải Tuyết.
128 Ngay tức khắc, gương mặt Mộ Dung Kiệt đen sì, có chút không dám tin nhìn cô"Em đánh anh?”Đáng chết, mới vừa gặp mặt đã đánh anh!Ngải Tuyết nhìn Mộ Dung Kiệt lạnh lùng trở lại, làm cô rợn cả sống lưng, người đàn ông này, trở mặt còn nhanh hơn lật sách!Cao ngạo nhíu mày"Tôi đánh anh đấy, tại anh lưu manh với tôi!Đừng tưởng rằng tôi không cận thận đụng trúng anh, anh liền có thể ôm tôi, đánh anh thì sao?Ai bảo anh háo sắc?”"Anh háo sắc, chẳng lẽ bây giờ em mới biết?" Săc mặt Mộ Dung Kiệt âm trầm từng bước tiến tới gần cô, áp Ngải Tuyết vào tường, hai tay bao vây cô!"Anh muốn làm gì?” Ngải Tuyết căng thẳng, sau này không nên ra ngoài một mình!Mộ Dung Kiệt nhíu mày"Làm gì? Em nghĩ anh muốn làm gì?Theo anh về nhà!” Một tay vác cô lên vai đi ra ngoài!Thật tốt quá, vừa tới La Mã đã tìm được cô!Ngải Tuyết sợ tới mức say sẩm mặt mày, bàn tay nhỏ bé nắm tóc Mộ Dung Kiệt"Anh thả tôi xuống, anh muốn làm gì?”Mộ Dung Kiệt tức giận vỗ vào mông Ngải Tuyết"Nha đầu ngốc, yên phận một chút, về nhà anh sẽ xử lý em!”Khóe miệng Ngải Tuyết co giật thật lâu"Tôi không phải là người của anh?Tại sao phải về nhà anh?Chả ra làm sao cả, thả tôi xuống!”Mặt Mộ Dung Kiệt từ màu trắng sang màu xanh nhưng vẫn lạnh như băng"Đáng chết, cái gì không phải là người của anh? Anh là ai, em đừng nói em không biết?Người phụ nữ chết tiệt, em muốn bị đánh sao?”Ngải Tuyết bị dọa sợ lùi vài bước mới ổn định cơ thể, ưỡn ngực nói"Tôi vốn không biết anh, tại sao phải về nhà với anh?Anh là ai?”Mộ Dung Kiệt cau mày, hết sức hung hăng nhìn cô"Em biết mình vừa nói cái gì không? Em dám lặp lại lần nữa xem!”Đáng chết, anh tìm cô năm năm qua, đếm mỗi một phút mỗi một giây, thật vất vả mới gặp lại nhau, cư nhiên hỏi anh là ai?"Nói thì nói, anh cho rằng tôi không dám chắc!Nhìn bộ dạng của anh, không nghĩ tới lại là kẻ biến thái, kẻ háo sắc!”Mặt Mộ Dung Kiệt đen càng thêm đen, nghiến răng ‘ken két…’Cứ tưởng rằng, nha đầu này vừa nhìn thấy mình nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt, nhào tới trong ngực của mình hô to, không nghĩ tới, cô lạnh nhạt, thờ ơ với mình như vậy!"Nhìn tôi làm gì? Biết mắt của anh to rồi, không cần phải trừng lớn nhắc nhở tôi! ?"Ngải Tuyết thở phì phò.
129 “Em, người phụ nữ chết tiệt này, em có bản lãnh lắm? Dám chọc giận ông xã của em !” Mộ Dung Kiệt giận đến nghiến răng. Ngải Tuyết tỏ ra nghi ngờ"Ông xã? Ai là ông xã?”Mộ Dung Kiệt tức giận muốn xì khói lên não, còn muốn giả bộ đóng kịch, hôm nay, cô dũng cảm lắm dám chọc anh? Gắt gao níu chặt cô"Em hỏi ai là ông xã, Ngải Tuyết, em muốn tạo phản!”Ngải Tuyết vì đau mà kêu lên"Đau quá, buông ra!”"Tôi vốn không biết anh, tôi nói cũng không sai, mắc mớ gì anh lại tức giận? Anh buông tôi ra!" Ngải Tuyết không nhịn được thét to, người đàn ông này, là ác ma sao??"Tốt lắm, em tên gì?” Đột nhiên Mộ Dung Kiệt ngừng lại , nhàn nhạt hỏi.
130 Mộ Dung Kiệt híp đôi mắt lại đầy nguy hiểm, xem ra Tử Hiênđã tìm được bảo bối của anh một đoạn thời gian! Tại sao không nói cho anh biết? Đáng giận hơn là người phụ nữ ngốc này lại giả bộ như không quen mình!"Ngải Tuyết, em bước qua đây cho anh!” Hai mắt Mộ Dung Kiệt đỏ ngầu, dám thân mật với người đàn ông khác ở trước mặt anh!Ngải Tuyết nhíu mày"Anh cho rằng anh là ai, dựa vào cái gì anh nói tôi phải nghe theo? Vậy thì chẳng còn mặt mũi gì!”Sắc mặt Mộ Dung Kiệt âm trầm đến cực điểm vì lời cô nói, nhịn xuống ý định muốn giết người, kích động nói lại lần nữa"Anh nói lần cuối, bước qua đây!”Anh phát hiện sự kiên nhẫn của anh đã đi ngoài mức giới hạn sắp bùng nổ vì người phụ nữ trước mặt!Ngải Tuyết nhìnánh mắt Mộ Dung Kiệt chả khác gì ác ma, bàn tay vô thức tăng thêm lực nắm chặt cánh tay của Tử Hiên.
131 Anh lắc bờ vai của Ngải Tuyết không ngừng, Ngải Tuyết cũng bị anh làm cho hoảng hốt không thôi!"Anh Kiệt, anh đừng như vậy, Ngải Tuyết, cô ấy thực không nhớ một chút gì cả, thậm chí ăn cơm, mặc quần áo đều do em dạy cô ấy từng cái một!” Tử Hiên nhìn Ngải Tuyết bị lắc đến chóng mặt làm anh đau lòng nói.
132 Ngải Tuyết ở thế không phòng bị để anh hôn bất chợt, cô không dám tin sờ sờ đôi môi, mang theo tiếng khóc nức nở"Khốn kiếp, anh lưu manh, anh đáng chết, anh trả nụ hôn đầu cho tôi!”Hu hu hu, nụ hôn đầu của cô, anh Tử Hiên còn chưa hôn cô, tại sao có thể, tại sao có thể bị người đàn ông khác hôn ở trước mặt của anh ấy đây?Ngải Tuyết uất ức quệt môi, không dám nhìn Tử Hiên!Tử Hiên đau lòng nhìn đi chỗ khác, yêu người không nên yêu, nhất định là đau lòng đến chết mà!"Nụ hôn đầu? Ha ha, em cảm thấy em còn nụ hôn đầu sao?" Mộ Dung Kiệt giống như nghe được chuyện cười, cười ha ha!Khóe mắt Ngải Tuyết đẫm hơi nước"Không có, anh trả lại cho tôi! Anh là đồ bạo chúa!” Tại sao có thể bá đạo như vậy?"Thế nào, trả như vậy sao?" Nói xong, lấn người lên lần nữa! Không có dấu hiệu nào để hôn!Ngải Tuyết không dám tin trợn to mắt, trong mắt tràn đầy sự tức giận! Giờ phút này, cô vung vào mặt anh một cái tát cho hả dạ!Mộ Dung Kiệt hài lòng nâng khóe môi lên, không nhớ rõ anh sao?Được thôi, anh kiên nhẫn nói cho cô biết, rốt cuộc anh là ai?Cô là người của ai?"Thứ nhất, anh không phải tên ‘Này’, anh tên Mộ Dung Kiệt!”"Thứ hai, Mộ Dung Kiệt là người đàn ông duy nhất của Ngải Tuyết em, trước kia như thế, bây giờ cũng thế và tương lai vẫn là như thế!”"Thứ ba, không cho phép em ở trước mặt anh có cử chỉ thân mật với người khác giới, dù cho nói chuyện cũng không được!”"Thứ tư, nếu như em dám phản bội anh, anh lập tức ném em vào ao cá sấu làm mồi cho bọn chúng!”"Thứ năm, mọi thời khắc đều phải nhớ tới điều thứ hai, nếu như có ngày quên mất, hãy tự giác làm điều thứ tư!”Mộ Dung Kiệt nói rõ từng chữ từng điều, bộ dáng nghiêm túc như vậy làm Ngải Tuyết sửng sốt! ,Vẻ mặt cô hơi hoảng hốt, giống như, trước đây đã từng nghe qua những lời này.
133 Ngải Tuyết lắc đầu, "Giống như từng nghe qua lời rất giống lời anh đã nói, hiện tại, cái gì cũng nhớ không nổi!”Mộ Dung Kiệt mới vừa vui mừng đến đỉnh điểm thì bất chợt ão não trở lại!"Em nhớ lại xem, em nhất định có thể mà, bảo bối, mau suy nghĩ một chút!” Mộ Dung Kiệt sốt ruột như ngồi trên đống lửa!Ngải Tuyết khép chặt đôi mắt lại, dùng sức day hai bên đầu! Trong đầu, giống như bị ai đó lấy cái gì che lại đánh đến bể nát!Không, đau đầu quá! Lúc này, cô cảm thấy đầu rất đau!Cô đẩy Mộ Dung Kiệt ra, chạy vào căn phòng của mình, nằm xụi lơ trên giường!Rất sợ hãi, nó cứ vô cớ ùa vào lòng!Sau đó, Mộ Dung Kiệt và Tử Hiên chạy theo, bị Ngải Tuyết nhốt ở ngoài!"Ngải Tuyết, mở cửa!”"Tiểu Tuyết, em không sao chớ?”Ngải Tuyết co rúc người như con tôm, cô không muốn, tuyệt đối không muốn!Cô thật sự rất sợ, trong lòng cô vẫn chung thủy với anh Tử Hiên!Thang Tiệp cũng nói như vậy, cô từ trên xích đu ngã xuống, chỉ mỗi anh Tử Hiên ở bên cạnh chăm sóc mình!Thang Tiệp còn nói, anh Tử Hiên chính miệng thừa nhận, anh chính là bạn trai của mình!Tại sao? Hiện tại tất cả đều không phải.
134 Ngải Tuyết vùi trong ngực anh, tóc muốn dựng thẳng, người đàn ông này, khí thế quá lớn, cô tiếp thu không nổi!"Anh buông tôi ra!". "Anh Tử Hiên! !" Ngải Tuyết oan ức nhìn Tử Hiên, hai mắt tràn đầy nước mắt!DùTử Hiên có đau lòng đến cỡ nào thì anh có thể làm gì ngoài việc trơ mắt nhìn?Mộ Dung Kiệt nghe trong miệng bảo bối của mình kêu tên người đàn ông khác, trong lòng cực kỳ khó chịu!"Bảo bối, em quên mất lời anh vừa nói sao, không cho phép thân mật với người khác giới, ngay cả nói chuyện cũng không được!" Trong mắt của anh ra vẻ không vui!Quả thật Ngải Tuyết muốn chết đi cho xong?Mộ Dung Kiệt nhíu mày"Có nghe không? ?”Ngải Tuyết chu mỏ, nhìn đi chỗ khác, rủ đầu xuống!Gương mặt Mộ Dung Kiệt trở nên lạnh lẽo.
135 Mộ Dung Kiệt nhíu mày, đột nhiên trong ngực trống rỗng làm anh cực kỳ khó chịuVội vàng đi tới, ôm cô vào lòng lần nữa, khoa trương hơn còn hé miệng chờ đút thức ăn!Căn bản đối với một đám ruồi nhặng kia xem như không thấy!Lần này, cả đám người đang ăn phải há mồm mở to mắt!Ngải Tuyết viện cớ"Tôi đi vệ sinh!”Vội vàng đẩy anh ra, cúi đầu chạy đi!Tâm tình Mộ Dung Kiệt thật tốt, nhìn lướt qua mọi người, lúc tầm mắt quét qua Tử Hiên chợt lạnh xuống!Nó dám tự động giấu bảo bối của anh suốt năm năm.
136 "Bà xã, đêm nay trăng đẹp như vậy, có phải……. . chúng ta nên làm cái gì đó không?” Mộ Dung Kiệt như cố ý vô tình cọ đầu vào ngực Ngải Tuyết!Toàn thân Ngải Tuyết toát mồ hôi lạnh"Ai là bã xã của anh?”"Em đó!" Nói trắng trợn đến vậy sao cô có thể đần đến mức như thế!"Đi soi gương lại đi! ! !” Miệng Ngải Tuyết giương cao, cô có ngu mới để anh chiếm tiện nghi!"Bảo bối, em có biết mấy năm qua anh luôn nhớ đến hình bóng của em? Em có nhớ anh không?" Giọng nói ấm áp của Mộ Dung Kiệt truyền bên tai cô!"Bảo bối, không ngờ em lại ngốc ngoài mức tưởng tượng của anh, cho dù ông cụ bắt ép rời đi, em cũng không biết tìm cách trở về sao?”"Hay là em chán ghét anh nên lợi dụng cơ hội đó muốn dứt khoát quan hệ với anh?” Trên mặt Mộ Dung Kiệt phủ lên một tầng thương cảm!Ngải Tuyết khẽ nghiêng đầu, tâm tình có chút bối rối không biết làm sao cho phải trước sự yêu thương của anh!"Lúc trước….
137 Mộ Dung Kiệt cảm giác mình bị dục vọng hành hạ sắp điên rồi!Nâng cằm của cô lên, trực tiếp áp miệng vào hôn!Thời gian như lắng đọng, càng hôn anh càng động lòng muốn lấn lướt làm tới!Anh nhớ đến mùi vị ngọt ngào của đôi môi cô, hoài niệm đến điên cuồng, dường như giờ phút này, chỉ muốn điên cuồng hôn cô!Ngải Tuyết kinh hãi, vội vàng đẩy anh ra!"Bảo bối, ngoan ngoãn để anh yêu em!” Mộ Dung Kiệt gắt gao giam cầm Ngải Tuyết, không cho cô động đậy dù chỉ một chút!Một giây sau, bàn tay như ma thuật luồng vào váy cô!"Không, không……” Ngải Tuyết hận không thể cắn nát đầu lưỡi của anh.
138 Ngải Tuyết dùng sức né tránh bàn tay và môi lưỡi của Mộ Dung Kiệt không an phận trên cơ thể cô, khóe mắt chợt rơi xuống vài giọt nước mắt bất lực!"Anh Kiệt mở cửa, mở cửa!” Đúng lúc, tiếng kêu của Tử Hiên ngoài cửa rất hợp với tình hình bên trong!Ngải Tuyết giống như gặp được Chúa cứu thế, đôi mắt ảm đạm tuyệt vọng cuối cùng cũng lóe lên tia hi vọng!Nhưng Mộ Dung Kiệt căn bản không để ý, ảo não hằm hằm nhìn cô!"Cứu em! Tử…” Hai chữ anh Tử Hiên thiếu chút nữa liền từ trong miệng cô nói ra, nhưng liếc thấy khuôn mặt Mộ Dung Kiệt đen đến không thể tưởng, chỉ sợ cô nói ra ngay cả sống hết đêm nay cũng không có cơ hội khi chọc đến con sói này!!!"Ngải Tuyết, thành thật với bản thân một chút, anh mới bảo đảm em có thể sống thoải mái ở dưới người anh đêm nay, nếu không! ! !” Khóe miệng Mộ Dung Kiệt nâng lên khát máu!Ngải Tuyết nghe đến lạnh cả sống lưng, mũi chợt chua xót, nước mắt liền tuôn rơi!"Không được khóc!” Mộ Dung Kiệt nhìn thấy Ngải Tuyết rơi nước mắt lần nữa, mọi tức giận trong lòng lần lượt dịu xuống!Nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như vậy!!!Ngải Tuyết vểnh môi tỏ vẻ uất ức, đưa mu bàn tay quệt sạch nước mắt, lỗ mũi hít xụt xịt, nức nở nghẹn ngào!Mộ Dung Kiệt thở dài nhẫn nại chờ cô! Từ trên người cô lật xuống, đắp mền cho cô!Nựng chiếc mũi đỏ hồng vì khóc của cô"Thật hết cách với em, anh không đụng em nữa được chưa? Ngoan ngoãn, ngủ một giấc!”Ngải Tuyết nghe lời nhắm mắt lại, cô cảm thấy, mình nên nghe lời làm theo là tốt nhất!Nhẹ nhàng đặt nụ hôn trên trán cô, xoat người đi xuống giường!"Nói!" Giọng nói vô cùng lạnh nhạt, một bộ dáng lạnh lùng ra vẻ người lạ chớ tới gần!Toàn thân Tử Hiên cứng đờ, có chút không được tự nhiên cúi đầu.
139 "Tiểu Tuyết té từ trên xích đu xuống, chuyện gì cũng không nhớ, thậm chí mặc quần áo hay ăn cơm cứ như đứa trẻ mới sinh ra, em đã giúp cô ấy khôi phục từng cái, hơn nữa, khi đó em chỉ sợ anh thấy bộ dạng của cô ấy sẽ không tiếp nhận nỗi.
140 "À ~~" Vẻ mặt Thang Tiệp đầy hiếu kì trước sự bất thường của cô!"À cái đầu của cậu, Tiểu Tiệp, cậu nhất định phải cứu tớ!” Ngải Tuyết lắc cánh tay Thang Tiệp, làm bộ nũng nịu như đứa trẻ bị người khác bắt nạt!Thang Tiệp bất đắc dĩ nhún vai nói"Tớ đây cũng không có biện pháp, người đàn ông của cậu như đế vương cao cao tại thượng, tớ mới nhìn lướt qua đã thấy phát sợ, nên tớ…… tớ không có cách giúp cậu”"Cậu, cậu không có nghĩa khí không phải là bạn của tớ mà.