161 "Ok, chúng ta đi ăn cơm rồi tiếp tục!" Mặt cô vẫn một màu đỏ hồng mặc cho anh cưng chiều tới đâu. Trong nhà hàng, Ngải Tuyết cầm thực đơn lật đi rồi lật lại!"Phục vụ, ột phần ăn xúc xích xông khói cay, gà cay, vây cá chưng tương, đầu cá nấu canh, bụng cá hấp tàu xì, cơm chiên Đông An và phần lẩu chua cay, chỉ nhiêu đây thôi!”Mặt thản nhiên để thực đơn xuống, không để ý đến sắc mặt cực kì khó coi của ba người đối diện.
162 Tốc độ chạy của cô khiến mọi người líu lưỡi!"Đây là đâu, thật đẹp nha!" Ngải Tuyết đứng trước tòa khách sạn bảy sao, mắt mở to tay vỗ không ngừng. "Thiếu gia Mộ Dung, đã lâu không gặp!”Chu Bân nở nụ cười đầy mê hoặc.
163 Chu Bân như thấu hiểu được tâm tư của Mộ Dung Kiệt, che miệng cười trộm!"Ok! Tôi lập tức sắp xếp, chúng ta ăn cơm trước, Haha. . . !”Vỗ vỗ tay, từng nhân viên phục bước vào mang thức ăn đặt xuống bàn"Chúc ngon miệng!”Ngải Tuyết nhìn bàn ăn đầy sắc đỏ, hí hửng tròn xoe mắt! Mộ Dung Kiệt không vui nhíu mày"Anh ăn cay? ? ?”"Ặc, không phải!Tôi nghe nói chị dâu thích ăn, chứ không phải tôi, lấy lòng chị dâu mà!”"Cám ơn, cám ơn, anh thật có thành ý!” Ngải Tuyết không nói hai lời, cầm đũa gấp miếng cá nhúng vào nồi lẩu khi thịt chuyển sang màu trắng liền bỏ vào miệng!Ừ! Thơm quá! Ngon quá!Mộ Dung Kiệt mặt nhăn mày nhó, xem ra tối nay anh phải nhịn đói! Chợt, ánh mắt lạnh lùng lườm Ngải Tuyết!Ngải Tuyết sợ đến run tay, miếng thịt vừa gắp liền rời xuống bàn"Sao anh không ăn?”"Chưa đói!” Mộ Dung Kiệt vừa nói vừa cau mày, càng làm cho Ngải Tuyết cảm thấy có gì đó không đúng!"Kiệt, ăn một chút đi?" Ngải Tuyết gắp cho anh miếng gà cay, ánh mắt Mộ Dung Kiệt lộ ra mấy phần nguy hiểm! Hiểu được tín hiệu đó cô lập tức gắp sang chén của mình.
164 Anh nghĩ, có lẽ là gần đây nhiều chuyện xảy ra nên làm cô có cảm giác không an toàn, đôi khi thay đổi hoàn cảnh, mở rộng tầm mắt, nhất định sẽ tốt hơn!!!Trừ Ngải Tuyết ra, Mộ Dung Kiệt và Chu Bân cùng những người quanh sân băng đều là cao thủ bậc nhất.
165 Cô không tin, bản thân lại vô dụng đến thế! Nhưng sự thật là cô đứng dậy không được! Lần nào cũng vậy, trong lòng Ngải Tuyết vô cùng uất ức. Tính trẻ con nhất thời trỗi dậy, ngồi lì trên nền băng, thật quá đáng, một chút nói mình cái này, một chút hù dọa mình cái kia! Vậy mà giờ phút này, trơ mắt nhìn cô té lên té xuống cứ như người xa lạ không quen biết.
166 "Không, anh càng muốn hung hăng hơn mọi khi, nếu không, làm sao em có thể nhớ lâu?”Hu hu, thảm rồi!Dục vọng qua đi"Kiệt, em muốn học đại học. ”Mộ Dung Kiệt nhíu đầu mi lại"Học đại học làm cái gì?" Nếu đi học sẽ không có nhiều thời gian ở bên mình rồi?"Không được! ! !”"Hả, tại sao không được?Chẳng lẽ anh không đóng nổi tiền học cho em?”Miệng Ngải Tuyết giương cao, cứ như cô vợ nhỏ oán trách chồng.
167 Mộ Dung Kiệt nhẹ nhàng hôn lên cánh môi cô trước khi đi vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, Ngải Tuyết bồn chồn đi tới đi lui trong phòng, giờ phút này sự bất an bao trùm lên tim cô, lo sợ, Mộ Dung Kiệt đi tới ôm cô"Bảo bối, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta lập tức đi ngay!”"Kiệt, em rất sợ!"Dùng sức cắn môi dưới"Anh không biết đó thôi, hiện tại em rất dị ứng với bệnh viện, mỗi lần bước vào đó chả khác gì bước vào cổng địa ngục!" Năm năm qua, thời gian ở bệnh viện còn nhiều hơn ở nhà điều này làm cô rất xấu hổ!!!Mộ Dung Kiệt im lặng suy nghĩ, nắm chặt bàn tay bé nhỏ của cô, lấy điện thoại ra gọi điện.
168 "Nóng quá, mở điều hòa còn nóng như vậy, máy điều hòa dỏm đập nó đi!" Ngải Tuyết tức giận chửi bóng chửi gió, cô cũng không biết tại sao, tóm lại là rất bức rức, khó chịu!Mộ Dung Kiệt hoài nghi nhìn cô, vội hùa theo cô"Dạ, cô nương nói đúng máy điều hòa này hư rồi, ngày mai tại hạ kêu người tháo nó xuống được chưa?""Ừ” Ngải Tuyết bậm môi, một bộ bộ dáng cô dâu nhỏ bị uất ức, Mộ Dung Kiệt nhìn thấy tim nhột không chịu nổi, lập tức cúi người xuống, nuốt cái miệng anh đào nhỏ nhắn vào trong miệng, dùng sức mút thỏa thích.
169 Ngải Tuyết bất mãn nói thầm, thật ra thì cô rất đau lòng khi mặt anh có vết cắt như vậy, gương mặt vốn rất tuyệt mĩ nay có vết sẹo quả thật không đành lòng cho lắm!!!Từ cổ đến dưới mũi, Ngải Tuyết cạo vô cùng thuần thục chả khác gì chuyên gia.
170 Ngải Tuyết nghe anh nói muốn về nước, trong lòng liền hiện lên câu hỏi cho bản thân, cô lấy tư cách gì đi gặp ông cụ đây?Mộ Dung Kiệt dường như nhìn thấu tâm tư của cô, lồng bàn tay nhỏ bé vào bàn tay mình"Con mèo nhỏ, không phải em rất lợi hại sao? Sợ cái gì chứ?Mà bên cạnh em còn có anh đây mà?”Nhất thời trên mặt Ngải Tuyết ửng hồng dù trong lòng rất sợ nhưng ngoài mặt vẫn ngang ngạnh"Ai nói em sợ, em mới không sợ!" Để chứng tỏ mình không nói láo còn cố ý thẳng lưng ưỡn ngực lên!Mộ Dung Kiệt cười châm biếm"Đúng, đúng rồi, bảo bối của anh là lợi hại nhất! Ha ha!”***************Trên trực thăng riêng của nhà Mộ Dung.
171 Mộ Dung Kiệt làm mặt lạnh, đôi môi bạc lạnh lùng nói"Cháu dẫn cô ấy trở về, ông không ý kiến chứ?”Thật ra thì, căn bản anh không cần hỏi qua hỏi ý kiến ông, từ lúc nhìn ông căng thẳng ở bậc thang anh đã có câu trả lời rồi, chẳng qua là anh vẫn muốn tôn trọng ông cụ!Ông cụ nghe anh hỏi tới, đôi mắt trở nên sáng bừng, không chút do dự thốt lên"Không, không thành vấn đề, đương nhiên là không có vấn đề!”Mộ Dung Kiệt hài lòng gật đầu, giương mắt lên nhìn bầu trời đầy sao ở ngoài cửa sổ, nhất thời cảm thấy bức rức, đứng dậy, đỡ ông cụ dậy.
172 Nắm chặt cổ áo anh, câm lặng làm thinh"Ta… Chúng ta, chúng ta thật sự đã về rồi?""Ừ, anh lừa em làm cái gì, cái trán còn đau không?" Trong mắt Mộ Dung Kiệt tràn đầy nhu tình, cẩn thận xoa xoa cái trán cho cô.
173 Mộ Dung Kiệt đời nào chịu bỏ qua chỉ vài ba câu nịnh nọt đó, nhích lại gần, trực tiếp áp vào cái miệng nhỏ, cạy hàm răng cô ra, khẽ cắn cái lưỡi thơm tho của cô, rốt cuộc nhịn không được nữa gắt gao ôm chặt cô.
174 Ngải Tuyết vuốt vuốt mũi"Anh đúng là không thiếu tiền, nhưng đó là tiền của anh không phải của em. Còn em đây? Nhiều khi ra đường trong túi không có một cắc không bằng kẻ ăn xin!”"Sao không phải của em?Trên người anh từ cơ thể đến tiền bạc tất cả đều thuộc về em, em chính là phú bà siêu cấp rồi!""Không phải, ý em là muốn tìm việc làm!" Ngải Tuyết càng nghĩ càng thấy không thực tế, ở La Mã, mỗi một thứ cô xài đều là tiền của Tử Hiên, nay một đồng cũng không có!!!"Lúc ở La Mã em nói muốn đi học đại học mà, hơn nữa, phụ nữ của anh cần gì đi làm?Anh nuôi không sướng sao?" Cười khẽ, nha đầu này, nghĩ đến đâu nói đến nơi đó! Không suy nghĩ kĩ càng gì cả.
175 Trên bàn ăn, Ngải Tuyết gục đầu vào chén, không dám nhìn ông cụ một cái, trong lòng sợ muốn chết, lòng bàn tay ước đẫm mồ hôi!Ông cụ lúng túng cười, đứng dậy múc mắt cá để vào trong chén Ngải Tuyết "Tiểu Tuyết, về nhà là tốt rồi, không cón việc gì nữa, ăn cơm đi!”Ngải Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu lên, cứ tưởng đang hoa mắt nhìn chằm chằm ông cụ, há miệng to như quả trứng! Chuyện này? ? ?Quay đầu, hoài nghi nhìn Mộ Dung Kiệt, anh chỉ mỉm cười gật đầu một cái, Ngải Tuyết lập tức hiểu ý!Mắt cá là ông cụ múc cho cô sao?Ở trong lòng vừa vui mừng vừa xúc động hết nửa ngày mới nhẹ nhàng nói ra hai chữ"Cám ơn!”Múc một muỗng mắt cá bỏ vào miệng, trái tim trở nên ấm áp lạ thường, lần này, sẽ không còn vật cản nào giữa cô và Kiệt nữa chứ?Sau khi ăn xong, Ngải Tuyết trở về phòng.
176 "Cô hai và cô ba tới. Anh nhìn thấy họ cũng muốn nhức đầu, ngày mai anh có cuộc họp quan trọng với khách hàng, còn vài chuyện quan trọng phải làm, có thể sẽ về muộn!""Em biết trà đạo với hoa sơn không?""Trà đạo?Hoa sơn?Trên ti vi từng nhìn thấy qua!"Mộ Dung Kiệt nhíu mày, làm sao bây giờ, anh cho là cô sẽ biết!"Bảo bối, đừng ham chơi nữa, một lát theo anh đi học trà đạo và hoa sơn, trước mắt cứ học lấy lệ lừa gạt họ!” còn nhiều truyện mới tại.
177 Sáng hôm sau, Ngải Tuyết rời giường khi mặt trời chưa mọc, bởi vì nghe nói các cô của Kiệt sắp tới. Cô tự tay làm điểm tâm không muốn người hầu hỗ trợ, thật ra tài nấu nướng của cô là cực phẩm, chỉ là từ khi đi theo Mộ Dung Kiệt không có cơ hội trổ tài.
178 "Cái cái gì?"Ngải Tuyết tròn mắt nhìn Mộ Dung Kiệt, thấy anh lấy điện thoại gọi. "Alô, lịch trình sáng nay có gì quan trọng? Ừ, tôi tới trễ một chút, ừ!”"Hôm nay anh bị gì vậy tự nhiên đi muộn?”Mặc kệ cô dậm chân lớn tiếng kêu, Mộ Dung Kiệt vẫn đứng bất động, sau đó ôm lấy Ngải Tuyết, chạy nhanh vào phòng, đặt cô lên giường, cởi tây trang cà vạt xuống.
179 Ngải Tuyết cúi đầu, nhận lấy túi xách, từ lúc đi vào tới giờ sắc mặc của cô ba không được tốt. "Này, còn chưa có gả vào nhà Mộ Dung đã ăn mặc khó coi vậy rồi, sau này vào nhà chắc còn hở hang hơn thế? Hả?" Cô hai nhìn bộ đồ của Ngải Tuyết rõ ràng rất không vừa mắt.
180 Cẩn thận từng li từng tí đặt bát canh lên bàn, nhưng cuối cùng lại đặt lên người cô hai, lúc bưng canh tới gần bàn có người cố tình gạt chân cô, làm cả người ngã nhào về phía trước, bát canh rơi ra ngoài!Toàn bộ bát canh hất hết lên người cô hai, khiến bà kêu oai oải!"Trời, cô làm cái trò gì thế?”"Xin lỗi, con xin lỗi!"Ngải Tuyết bị dọa sợ không nhẹ, gắng nhịn cơn giận bùng phát trong người, nhanh lấy khăn giấy lau lau nước canh dính trên người cô hai.