201 "Tiểu thư, xin cô đừng quá đau lòng!” Mặt bác sĩ không chút thay đổi, bởi vì cảnh sinh ly tử biệt ông đều thấy mỗi ngày nên giờ đây trái tim chỉ còn lại sự đồng cảm, thăng trầm cùng với người nhà của bệnh nhân.
202 "Đứng lên!"Kiệt nhướng mắt nhìn Trương Thiên nằm trên sàn. "Đại ca, tôi hết sức rồi, anh tìm người khác đi?"Trương Thiên rất muốn đập đầu xuống sàn chết cho xong, mặt của anh đau rát, khỏi cần soi gương cũng biết đã trở thành mặt heo rồi.
203 Sau khi Ngải Tuyết và Kỳ Hạo lo chu toàn hậu sự ẹ, Kỳ Hạo lập tức đưa Ngải Tuyết đến bệnh viện xét nghiệm ADN, anh nói 20 năm không tìm thấy cô, lúc này đột nhiên xuất hiện, rất khó để các thím các bác trong nhà tin, chỉ khi có giám định bọn họ mới không lời ra ý vào.
204 "Anh Hạo, hai ngày nay, anh còn chưa hiểu rõ ý của em sao? Em muốn biết cái gì không phải anh không biết, em không cách nào ngủ được. ”Ngải Tuyết vuốt ve tấm hình nhìn khuôn mặt vốn cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời của mẹ nay chỉ còn một màu xám xịt đau thương.
205 "Anh nói cái gì, ba ngày trước, mẹ hắn mất?”Anh chẳng dám tưởng tượng, nếu sự thật là như vậy, anh lấy gì cầu xin sự tha thứ từ bảo bối của anh. "Nghe nói đại ca đi được một lát lập tức xảy ra chuyện!”Giờ phút này Trương Thiên cò phần đồng tình với đại ca, tình huống thế này, sợ rằng đại ca và Ngải Tuyết chỉ càng thêm rối.
206 "Chuyện gì?""Vi Vi, bên ngoài có người tìm con, có phải bạn trai của con không? Thoạt nhìn có vẻ rất nhiều tiền đây" Diêu Dịch Hàn có bàn tính riêng trong đầu, nếu là bạn trai của Ngải Tuyết, người làm thím như bà cũng không nên bạc đãi đứa cháu này.
207 Tạm thời cánh cửa này giúp anh, nên anh không so đo. Nhảy vào cửa sổ, quay đầu dặn dò Tử Mặc "Đợi ở bên ngoài, không có việc gì tuyệt đối không được đi vào.
208 Tử Mặc và Trương Thiên chờ đợi bên ngoài thấy một màn từ cửa sổ như vậy, tất cả đều khiếp sợ nói không nên lời. Đó là đại ca của bọn họ sao?Ngải Tuyết bị sốc nặng đứng lặng người, cô biết anh rất yêu cô, tuy nhiên, cô chưa từng nghĩ qua một người cao ngạo như anh có thể quỳ dưới chân người khác, mà còn quỳ ở trước mặt mình?Trong phút chốc Ngải Tuyết kinh hoảng, nhưng sau đó là vẻ mặt lạnh như băng tỏ ý từ chối người ngoài xâm nhập"Trừ phi, anh chết đi.
209 "Xin các người rời đi dùm! ! !" Hốc mắt của Ngải Tuyết đỏ hoe, những lời cô nói lúc nãy ngay cả bản thân mình cũng không tin được, cô sợ, cô sợ Mộ Dung Kiệt nán ở đây thêm chút nữa, cô sẽ không đành lòng chạy tới ôm anh mất.
210 Trên con đường cao tốc, hai chiếc xe điên cuồng chạy theo một chiếc xe. Mộ Dung Kiệt đạp chân ga vọt tới mức cao nhất, chạy một đường thẳng, hai chiếc xe đằng sau đuổi theo, Tử Mặc nắm tay lái chạy thật vững, sợ đại ca xảy ra chuyện, Trương Thiên nện một quyền vào ghế xe.
211 Cấp cứu kéo dài tới mấy tiếng đồng hồ, sau đó Mộ Dung Kiệt được đưa tới phòng bệnh, các bác sĩ lẫn y tá ai nấy đều như chết đi sống lại với bệnh nhân VIP đó.
212 Kỳ Hạo tắt TV, đối với Ngải Tuyết vô cùng lo lắng. "Vi Vi, em định làm gì?”Ngải Tuyết che miệng, mắt trừng thật to, không, sẽ không. "Anh, đây không phải là sự thật, họ nói hưu nói vượn đúng không, anh ấy làm sao có thể sẽ xảy ra chuyện này, em không tin, anh cũng đừng tin, có được không?”Ngải Tuyết vô cùng bình tĩnh nhìn Kỳ Hạo, nhưng khóe mắt lại phản bội sự bình tĩnh ngoài mặt của cô.
213 "Đừng kích động, chờ đại ca tỉnh lại hãy nói. ”"Mang cô ta cút đi cho tôi, nếu cô dám xuất hiện ở trước mặt đại ca lần nữa, tôi lập tức đưa cô về Tây Thiên!" Trương Thiên cảnh cáo Kỳ Hạo.
214 "Uống nữa. ”"Được, anh lấy cho em, mà em nhiều ngày chưa ăn gì, nên húp cháo, nếu không dạ dày sẽ khó chịu!”"Vâng!"Ngải Tuyết cắn môi"Cám ơn anh. ”"Ngốc, chúng ta là anh em đâu cần phải nói những lời đó.
215 Mộ Dung Kiệt liếc nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng xinh đẹp mình cần tìm, cảm giác mất mác cuốn lấy cả trái tim"Cô ấy đâu?”Khỏi cần nghĩ cũng biết đại ca nói tới ai, nhất thời bầu không khí trở nên kì lạ ai nấy đều trầm mặc.
216 "Cô ấy đâu?"Mộ Dung Kiệt chuyển ánh mắt tới Lãnh Băng. Lãnh Băng nhún vai: "Ở Kỳ gia, mọi thứ rất tốt!”Mộ Dung Kiệt ậm ừ lấy lệ"Cô ấy…. có tới đây lần nào không?”Lãnh Băng vừa định mở miệng liền bị Trương Thiên cắt đứt"Đại ca, anh đừng nghĩ đến cô ta, người phụ nữ đó chưa một lần đến thăm anh, em đi tìm cô ta, cô ta còn nói anh chết đi còn tốt hơn, người phụ nữ như vậy, anh còn nhớ thương tới làm gì?"Lãnh Băng và Tử Mặc đều phải khiếp sợ nhìn Trương Thiên.
217 Dù cô chỉ cho anh cảm giác đượcthoáng qua tư vị hạnh phúc, nhưng anh cứ như ăn phải độc dược của hoa anh túc, mãi mê đắm với loại độc dược này không thuốc nào cứu chữa.
218 "Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết!" Thang Tiệp dùng lực vỗ bả vai của Ngải Tuyết. "Ừ? ? Thế nào?” Ngải Tuyết hồi hồn nhìn cô. "Cậu làm sao vậy? Tớ đã trở về không phải cậu nên phấn khích sao? Nhìn cậu đãng trí vừa thôi.
219 Cơm nước xong, rốt cuộc Thang Tiệp cũng không nhịn được lôi Ngải Tuyết ra nói chuyện riêng, cô đánh giá diện tích căn phòng, rất hoang mang nhìn Ngải Tuyết, giọng điệu trở nên quái dị"Thành thật khai báo mau!”Ngải Tuyết ngồi ở trong sân, nhâm nhi tách trà, kể lại chuỗi câu chuyện, khiến Thang Tiệp nghe rất ngạc nhiên.
220 Ngải Tuyết nhớ tới chuyện mấy hôm trước, bỗng trong lòng cảm thấy đủ loại cảm xúc. "Được rồi, đừng nói nữa, chuyện đã xảy ra rồi, nên như thế nào thì cứ như thế đó đi, là tớ chạy không thoát, tớ chả cưỡng cầu nó đến, có lẽ duyên phận giữa tớ và anh ấy chỉ có thể tới đây.